Chương 867 Lan Đình Tập Tự
Thứ ba, sau khi đi ra ngoài thì không thể tiết lộ với bất cứ ai trong mật thất có gì, tốt nhất là ngay cả chuyện chính mình tiến vào mật thất cũng không nên nhắc tới.
Tôi vừa nghe lông mày đã nhíu lại, những thứ khác ngược lại không nói, nhưng điều thứ hai tôi làm sao tránh né được?
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói những thứ này, tóm lại trước tiên trà trộn vào rồi nói sau.
"Cậu về trước đi, mật thất rất lâu mới mở một lần, lần này cậu tiến vào bên chỗ tôi cũng cần phải chuẩn bị, năm ngày sau tôi sẽ đi tìm cậu.” Lão Yên nói xong quy định liền hất cằm với tôi, ý bảo tôi rời đi trước.
Thời gian năm ngày chớp mắt đã tới, vào buổi tối ngày thứ năm lão Yên tìm đến tôi, nói bên ông ấy đã chuẩn bị xong, hỏi tôi có muốn chờ thêm hai ngày không.
Tôi từ chối, lắc đầu nói không cần, sau đó liền đi theo lão Yên!
Dưới sự phân phó của lão Yên, tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần không có túi, bên ngoài khoác một cái áo khoác liền đi vào.
Mặc dù bên ngoài đã mặc thêm áo khoác, nhưng vẫn còn rất lạnh, gió lạnh xuyên qua cổ áo khoác chui thẳng vào bên trong người, lạnh đến mức làm tôi run rẩy.
Cũng may mật thất cũng ở trong phòng hồ sơ, cách đó không xa, nếu không tôi mà còn không bị đông lạnh thành kem mới thật có quỷ.
Vào phòng hồ sơ tôi mới phát hiện trong phòng hồ sơ không có một người nào.
Ngay cả lão Lý trông coi phòng hồ sơ cũng bị điều đi, phòng hồ sơ trống rỗng chỉ có hai người là tôi và lão Yên.
Lão Yên đi thẳng tới một góc trong phòng hồ sơ, không có chút do dự nào.
Vốn tôi cho rằng cửa vào mật thất hẳn sẽ vô cùng bí ẩn, bởi vậy khi lão Yên đưa tôi tới góc phòng hồ sơ, tôi nháy mắt có chút sững sờ.
Cánh cửa xám xịt này chính là cửa vào mật thất?
Có trời mới biết có bao nhiêu lần tôi cảm thấy nơi này yên tĩnh mà dựa vào cánh cửa này để lật xem hồ sơ, có một lần thậm chí tôi còn dựa vào cánh cửa này ngủ thiếp đi. Cho dù tôi có hao tổn hết tế bào não, cũng không biết đây chính là lối vào mật thất cực kỳ bí ẩn của 701.
Tôi nhìn về phía lão Yên, vẻ mặt nghi ngờ không hề che giấu, ông ấy sẽ không lừa gạt tôi chứ?
Lão Yên thấy tôi như vậy cũng nổi lên hứng thú, hất cằm về phía tôi: “Cậu cho rằng nó đơn giản à?”
Tôi xấu hổ cười cười, trong lòng tôi đúng là nghĩ như vậy, nhưng nhìn bộ dạng này của lão Yên, tôi lại cảm thấy nó sẽ không đơn giản như vậy, nếu không, mật thất này chẳng phải sẽ trở thành chợ bán thức ăn, mọi người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
“Cởi áo khoác ra.” Lão Yên đột nhiên mở miệng nói.
Tôi khiếp sợ nhìn ông ấy, đây chính là Yến Kinh, tôi chỉ mặc áo sơ mi, cởi ra sẽ chết cóng mất.
Nhưng lão Yên rõ ràng là không cho thương lượng, thái độ chính là không cởi quần áo thì không cần đi vào. Tôi bất đắc dĩ thở dài, vẫn cởi áo khoác ra.
Lão Yên nhận lấy áo khoác, thuận tiện sờ soạng trên người tôi một lần, sau khi xác định tôi không mang theo gì mới thản nhiên nói: “Tôi sẽ không vào cùng cậu, lần đầu tiên vào mật thất, cậu đi một mình mới có ý nghĩa.”
Tôi cũng không biết ý nghĩa mà ông ấy ám chỉ là gì, nhưng việc này lại đúng theo ý muốn của tôi, nếu ông ấy cùng tôi đi vào, sao tôi có thể lấy được Huyết Ngọc?
Sau đó lão Yên mở cửa mật thất ngay trước mặt tôi, đương nhiên, ông ấy không hề lo lắng tôi sẽ nhớ kỹ, bởi vì nhớ kỹ cũng không có tác dụng gì — bởi vì cánh cửa này được mở ra dựa vào dấu vân tay của lão Yên.
Tôi chưa từng thấy qua thiết bị khoa học tiên tiến như vậy, chỉ có dấu vân tay của ông ấy mới có thể mở cánh cửa này, khó trách mật thất này thoạt nhìn bình thường lại có thể được coi là nơi bí mật của 701.
“Vào đi, cậu chỉ có một tiếng, đương nhiên, cậu không sợ chết cóng thì hai tiếng cũng được.” Lão Yên cười quỷ dị.
Tôi bị ông ấy cười đến sởn gai ốc, xoa xoa cánh tay liền chui vào mật thất.
Ầm!
Tôi chân trước mới vừa vào mật thất, lão Yên chân sau liền đóng cửa mật thất lại, nhất thời bên trong một mảnh tối đen.
“Này, tôi nhìn thế nào đây?” Tôi hét lớn một tiếng.
Tôi không mang theo đèn pin, đây không phải là thành người mù sao?
Lạch cạch......
Tôi vừa rống xong, phía trước có một ngọn đèn “lạch cạch” một tiếng liền sáng lên, ánh đèn nhu hòa trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ mật thất, vừa nhìn tôi không khỏi kinh ngạc — đây đâu phải mật thất, mà là bãi rác mới đúng?
Đồ đạc bên trong bày bừa lộn xộn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, tôi run rẩy đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tìm kiếm Huyết Ngọc ở bên trong đám đồ vật hỗn độn.
Chỉ có một giờ, tôi cần phải tiết kiệm thời gian, nếu đi lật nhiều đồ như vậy tôi cũng không biết phải lật tới khi nào.
Chỉ là sau khi tôi quét mắt nhìn một vòng thì tôi phát hiện ra một vấn đề, đó chính là đồ vật giấu trong mật thất này cũng không phải là kỳ trân dị bảo gì, phần lớn là tư liệu, có chút tư liệu thậm chí còn rải trên mặt đất, tôi hơi liếc mắt nhìn sắc mặt liền trắng bệch.
Những tư liệu này đều là tuyệt mật, tôi nhìn lướt qua liền thấy được trong đó có sự kiện đột phát liên quan đến cương thi hút máu của một sơn thôn nào đó ở Tứ Xuyên, chắc là tốn rất nhiều khí lực mới đè xuống được.