← Quay lại trang sách

Chương 868 Lan Đình Tập Tự

Còn có một ít là tư liệu nghiên cứu, nhưng đều không đầy đủ, hẳn là đang nghiên cứu.

Tôi cười cười, căn phòng này căn bản là phòng nghiên cứu của giáo sư Hứa, những tư liệu này phỏng chừng ông ấy rất thích.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, quốc bảo mà 701 lấy được đều giao cho quốc gia, làm sao có thể cất giấu riêng?

Nhưng Huyết Ngọc đâu?

Tôi có chút lo lắng, trên người càng lạnh hơn, không cần một giờ, chỉ nửa giờ tôi cũng có thể bị đông lạnh thành kẻ ngốc. Tôi cũng bất chấp, không quan tâm gì nữa, lật tung mật thất không lớn này lên, cuối cùng ở dưới một đống tư liệu tìm thấy một cái hộp được tùy tiện ném trên đất.

Cái hộp có vẻ ngoài cổ xưa cùng với xúc cảm ấm áp, làm cho tôi hết lòng tin tưởng đây chính là Huyết Ngọc!

****

Tôi cẩn thận mở hộp ra, quả nhiên, một viên ngọc thạch màu đỏ hình trăng lưỡi liềm đang nằm trong hộp, ngoại trừ màu ngọc tinh khiết, toàn thân hơi nóng ra thì cũng không nhìn ra chỗ nào khác biệt.

Đây là Huyết Ngọc mà Lưu Hàn Thu muốn?

Lão Yên liền ném nó xuống đất như vậy?

Tôi nhất thời không nói nên lời, sau đó đặt mông ngồi dưới đất nghĩ làm sao đem Huyết Ngọc này mang ra ngoài.

Toàn thân tôi không có chỗ nào có túi, cứ như vậy cầm đi ra ngoài trừ phi là lão Yên mắt mù mới không nhìn thấy.

Mặt ủ mày chau hồi lâu, tôi lấy Huyết Ngọc ra đeo lên cổ, sợi dây treo nó đủ dài, trực tiếp biến mất trước ngực tôi. Tôi vỗ vỗ, tuy rằng chỉ cần lão Yên sờ một cái là có thể lấy ra thứ này ở chỗ này, nhưng tôi thật sự cũng không có chỗ cất, được rồi, đánh cược một phen đi, nói không chừng lão Yên sẽ không lục soát người.

Tôi đặt cái hộp đựng Huyết Ngọc về chỗ cũ, sau đó gõ cửa mật thất tỏ vẻ mình muốn đi ra ngoài.

Cửa chậm rãi mở ra, lão Yên kinh ngạc nhíu mày: “Lúc này mới nửa giờ, cậu đã nhìn xong rồi?”

“Con mẹ nó, nếu không nhìn xong tôi liền muốn thành kem que, mau, mau đưa áo khoác cho tôi.” Tôi ôm cánh tay, hai chân càng không ngừng nhảy, đây cũng không phải là tôi giả bộ, là thật sự lạnh.

Lão Yên đưa áo khoác cho tôi, tôi cuống quít mặc vào, thúc giục lão Yên trở về, tôi phải đi uống chén nước nóng, nếu không thân thể này sẽ không chịu được.

Lão Yên giương mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt kia làm cho lòng tôi giật thót.

Tôi cũng không đợi ông ấy đáp lại, trực tiếp đi về phía trước, lão Yên bắt lấy cánh tay tôi, đau lòng nói: “Trường An, uổng công tôi tín nhiệm cậu như thế.”

“Tôi…” Tôi lúc này mới chú ý tới không biết từ lúc nào, sợi dây của Huyết Ngọc đã lộ ra ngoài một chút.

Tôi muốn giải thích, nhưng cũng không biết giải thích từ đâu, lão Yên vung tay lên, Nha Tử cùng Côn Bố liền từ hai bên đi ra, một trái một phải đè lại cánh tay của tôi, khiến tôi không thể động đậy.

Lão Yên thương tiếc nói: “Nhốt cậu ta vào phòng tối đi, gỡ Huyết Ngọc xuống.”

Nha Tử mặt không chút thay đổi gỡ Huyết Ngọc trên cổ tôi xuống, lão Yên nhận lấy rồi lại mang vào mật thất, sau đó vung tay, Côn Bố và Nha Tử không nói hai lời đã kéo tôi đi ra ngoài.

May mắn 701 không còn ai, lão Hạ đã mang theo bộ phận tình báo bận rộn vài ngày, hôm nay vừa lúc nghỉ ngơi, nếu không tôi bị áp giải ra ngoài như vậy, ngày mai sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.

Căn phòng tối ở tầng hầm 701, tôi chưa từng tới đây, vừa tới đã cảm thấy áp lực ập vào mặt.

Nha Tử đẩy tôi vào phòng tối, tôi há miệng thở dốc nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi có thể gặp lão Yên không?”

“Vậy phải xem ý của lão Yên.” Ngữ khí của Nha Tử lạnh như băng, sau đó đóng cửa phòng tối lại, bên trong nháy mắt tối đen, cũng may vừa rồi tôi đã lấy áo khoác từ chỗ lão Yên.

Ở trong phòng tối tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ ngây ngốc chờ.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, tôi lập tức đứng lên, chỉ thấy phía trên cửa phòng tối đột nhiên mở ra một ô vuông, một chén cơm từ bên ngoài đưa tới.

Tôi nhận lấy cơm, không khỏi cười khổ một tiếng.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?” Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên, lúc này tôi mới nhận ra người kia vẫn chưa đi.

Tôi vừa nghe thần sắc liền thay đổi, đây là người của Lưu Hàn Thu, ông ta đã thâm nhập sâu vào 701 rồi sao?

Có thể đi vào phòng tối đưa cơm nhất định là nhân vật trung tâm, bởi vì chuyện này không thể truyền ra ngoài, ít nhất trước khi lão Yên suy nghĩ kỹ phải làm thế nào thì không thể truyền ra ngoài.

Tôi đã từng tiếp xúc với nhân vật chủ chốt của 701, nhưng người này cố gắng đè nén giọng nói, trong chốc lát tôi cũng không phân biệt được là ai, chỉ tự giễu nói: “Nếu hoàn thành, anh còn có thể nhìn thấy tôi ở đây sao?”

Phỏng chừng người này cảm thấy cũng đúng, một lúc lâu sau mới vội vàng bảo tôi ăn cơm, người này còn muốn mang theo chén đi ra ngoài.

Tôi vốn đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng cơm này là do người của Lưu Hàn Thu đưa tới, tôi lại không dám ăn, ai biết ông ta có thẹn quá hóa giận, sau đó giết người diệt khẩu hay không?

Vì thế tôi đã cố ý phát ra âm thanh ăn như hổ đói, trên thực tế đã đổ cơm qua một bên, sau đó đưa chén ra ngoài, người này cũng không nói gì, cầm chén liền đi.