Chương 869 Lan Đình Tập Tự
Kế tiếp tôi phát hiện một quy luật, người đưa cơm cho tôi cũng không phải chỉ có một người, người của Lưu Hàn Thu mỗi lần đều hỏi thăm tình hình của tôi, nói bóng nói gió thử xem tôi có thật sự bị bắt hay không.
Một người khác một câu cũng không nói, chờ tôi ăn cơm xong thu chén liền đi, đối phương là nam hay nữ tôi cũng không biết.
Bởi vậy, tôi no một bữa đói một bữa, cứ như vậy vượt qua vài ngày, căn cứ số lần đưa cơm hẳn là có ba ngày.
Ngày hôm nay ngoài cửa đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, tôi nghe được tiếng cười hì hì ha ha của Nha Tử, còn có tiếng cười sang sảng của lão Yên, mặt khác còn xen lẫn tiếng mắng chửi của một người.
Cửa phòng tối đột nhiên mở ra, thình lình xuất hiện ánh sáng làm cho tôi có chút khó chịu, sau khi bình tĩnh lại, tôi hai mắt tỏa sáng nói: “Thành công rồi?”
Lão Yên chỉ chỉ vào người trung niên đang bị hai gã cảnh sát vũ trang áp giải, cười ha ha nói: “Không chỉ có thành công, còn bắt được một con cá!”
Người này tôi biết, tên là Đỗ Thế Bàn, là trưởng khoa phòng hồ sơ hiện nay, chuyên phụ trách sàng lọc các hồ sơ khẩn cấp, đúng là một trong những thành viên nòng cốt của 701, cũng khó trách Lưu Hàn Thu lại biết trong mật thất có một khối Huyết Ngọc.
Nha Tử vỗ vỗ bả vai tôi: “Giỏi lắm Trường An, nếu không có cậu hy sinh, chúng ta hoài nghi thế nào cũng không hoài nghi đến ông ta, bình thường một chút cảm giác tồn tại cũng không có, co người lại như con rùa, không ngờ là nhân vật bực này.”
Trong lời nói của anh ta không thiếu trào phúng, nhưng Đỗ Thế Bàn lại không có nửa điểm phản ứng, một bộ dáng chấp nhận số phận.
Tôi hỏi lão Yên sẽ xử lý ông ta như thế nào, lão Yên nhún vai nói: “Đánh cắp cơ mật của quốc gia là tội lớn, tôi đã nói chuyện qua điện thoại với cấp trên rồi, một tuần sau ở bãi bắn Yến Môn chấp hành xử bắn.”
“Đúng rồi, còn có một tin tức tốt.” Nha Tử nhảy ra, vẻ mặt không che giấu được vui sướng: “Thuốc giải của cậu có tin tức rồi.”
“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên.
Lần này bí quá hoá liều tôi cũng rất do dự, bởi vì một khi thất bại tôi sẽ không bao giờ có thể lấy được thuốc giải từ chỗ Lưu Hàn Thu, sau khi trải qua một tháng thống khổ thì tôi sẽ chết, nhưng nếu vẫn bị Lưu Hàn Thu uy hiếp lại không lấy ra được Huyết Ngọc, nói không chừng ông ta lúc nào cũng có thể trở mặt.
Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn bí quá hoá liều, diễn một tuồng kịch dưới sự phối hợp của đám người lão Yên.
Bởi vì không rõ tai mắt của Lưu Hàn Thu ở 701 có những ai, còn có sự tồn tại của máy nghe trộm kia, đều khiến chúng tôi không dám lơ là, bởi vậy mấy ngày nay tôi có thể coi là chân chính cảm nhận được sự thống khổ của việc ăn cơm tù.
Lão Yên cũng không vui mừng như Nha Tử, ông ấy cau mày nói thứ lấy được chỉ là tên của thuốc độc và cách điều chế thuốc áp chế tạm thời.
Nha Tử khoa trương nói: “Trường An, cậu cũng không biết, lần này lão Yên và Lưu đầu hói đã xé rách mặt, trực tiếp đặt cược, đấu pháp phải nói là tàn nhẫn! Suýt chút nữa ngay cả cấp trên cũng bị kinh động, cũng may cuối cùng nước cờ của lão Yên cao hơn một bậc, lấy được hai thứ từ chỗ Lưu đầu hói, cậu yên tâm, Côn Bố đã nói, biết tên thuốc độc cùng với cách điều chế thuốc áp chế tạm thời, chỉ cần cho anh ta thời gian thì anh ta nhất định có thể làm ra thuốc giải chân chính.”
“Bên chúng ta đã lấy gì ra đặt cược vậy?” Tôi trầm giọng hỏi.
Nha Tử à một tiếng, nói tự nhiên là Huyết Ngọc, Lưu đầu hói không phải là vì thứ này mà tới sao?
Trong lòng tôi thấy ấm áp, nhưng không đợi tôi lộ ra cảm động, Nha Tử liền đẩy tôi một cái: “Được rồi, mùi chua trên người cậu giống như là nhặt được từ trong đống rác, nhanh chóng đi tắm rửa, lát nữa anh dẫn cậu đi ăn một bữa no nê, coi như xả xui cho cậu.”
Lão Yên cũng thúc giục, tôi cười cười, nếu đây là tâm ý của bọn họ thì tôi cũng không từ chối.
Sau chuyện này Côn Bố một lòng chui vào phòng nghiên cứu, hai ngày sau đi ra đầu tiên là cho tôi thuốc giải tạm thời trong một tháng, một câu cũng không nói liền chui trở về.
Nhìn bóng lưng càng thêm gầy gò của anh ta, tôi chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Cuối cùng, khi đến gần cuối năm, Côn Bố rốt cuộc cũng mang tới một viên thuốc màu vàng, thần sắc mệt mỏi nhìn tôi ăn nó, thấy trong mũi tôi chảy ra một luồng máu đen, anh ta cười yếu ớt nói thành công, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.
Chúng tôi cũng không dám chạm vào anh ta, cuối cùng vẫn là lão Yên trực tiếp ném chăn xuống đất, cứ như vậy đắp cho anh ta ngủ.
Máu đen chảy trọn vẹn một phút đồng hồ mới biến thành màu đỏ, tuy rằng còn chưa tới ban đêm, nhưng tôi có thể cảm giác được trong cơ thể có một trận khoái cảm khi bệnh cũ đã bị thanh trừ.
Độc tố đã thanh lọc, cả người tôi giống như sống lại lần nữa, đúng vào cuối năm, 701 liền tụ lại một chỗ, náo nhiệt qua một năm.
Khi chúng tôi đang ăn thịt dê nướng trong phòng làm việc của lão Yên, một bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng đi vào, mang theo một luồng gió lạnh, tôi cảm thấy trái tim một lần nữa sống lại.
“Cô Tứ?” Tôi vội vàng nuốt nguyên miếng thịt dê nướng vào trong miệng, kích động hô một tiếng.