← Quay lại trang sách

Chương 870 Lan Đình Tập Tự

****

Cô ấy gật gật đầu với tôi: “Cậu đi theo tôi!”

Tôi chỉ chỉ vào mũi của mình, cô ấy lại gật đầu, lúc này tôi mới xác định cô ấy đúng là đang gọi tôi, thế là tôi vội vàng đi theo cô ấy ra khỏi văn phòng.

Cô ấy cũng không đi xa, chỉ cách văn phòng không quá hai ba mét đã dừng lại.

Sau đó cô ấy từ trong túi lấy ra mấy tờ giấy đưa cho tôi, tôi nghi hoặc tiếp nhận, vừa nhìn nháy mắt đã giật mình — đây là phương pháp luyện tập Vọng Khí Ngũ Thuật và Định Hải Thất Bộ trong cuốn Tham Lang thuộc Tinh Quan Yếu Quyết.

Tôi khiếp sợ nhìn về phía cô ấy, tôi không nói gì, cô ấy đã mở miệng: “Lấy từ chỗ Lưu Hàn Thu, coi như là bồi thường cho những việc mà ông ta đã làm, những phần khác ông ta cũng không có, vẫn phải dựa vào chính cậu.”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tôi cảm động đến hốc mắt đều đỏ, không nghĩ tới cô ấy không nói lời nào nhưng vẫn đặt chuyện của tôi ở trong lòng, cái gì mà Lưu Hàn Thu bồi thường, ông ta mà biết bồi thường mới là có quỷ, nhất định là cô Tứ đã sử dụng thủ đoạn nào đó lấy được.

Cô Tứ bảo tôi phải nghiên cứu cho tốt, liền xoay người rời khỏi 701.

“Cô Tứ, ngài muốn đi đâu?” Tôi vội vàng hỏi một tiếng.

Cô Tứ vung tay với tôi, bỏ lại một câu cô ấy còn có việc phải xử lý liền lần nữa biến mất ở trong tầm mắt của tôi.

Tôi thất hồn lạc phách trở về văn phòng, vừa rồi còn cảm thấy thịt dê mỹ vị nháy mắt đã mất đi hương vị, tôi ăn mà không biết được mùi vị chỉ chăm chăm chọc mấy đũa, khiến lão Yên phải lên tiếng: “Đi đi đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mọi người.”

Tôi xấu hổ cười một tiếng, vội vàng giữ vững tinh thần, trải qua năm mới trong tiếng ồn ào náo nhiệt.

Cuộc sống sau đó tôi chỉ cắm đầu vào trong mấy tờ giấy cô Tứ đưa cho tôi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi tôi đã có một chút thành tựu nhỏ.

Thì ra Vọng Khí Ngũ Thuật bắt nguồn từ Bạch Hổ Tinh Túc phương Tây, là một loại Tầm Long Vọng Khí Thuật cao minh dị thường, có thể thông qua ánh sao chiếu vào các bảo địa phong thủy khác nhau khúc xạ ra màu đen, màu tím, màu đỏ, màu vàng, màu trắng để kết luận ra tình hình cụ thể của cổ mộ.

Còn Định Hải Thất Bộ thì bắt nguồn từ Huyền Vũ Tinh Tú phương Bắc, nghe nói là do đời thứ nhất của Hắc Linh Tinh Quan sáng tạo ra một loại bước chân vô cùng độc đáo, có thể trong vô hình biến nguy thành an, né tránh hết thảy cương thi mãnh thú, cơ quan ám khí, vô cùng lợi hại.

Lão Yên nghe tôi miêu tả, còn vui vẻ khen tôi có thiên phú!

Hôm nay tôi gặp phải bình cảnh, vì thế đã từ trong ký túc xá đi ra ngoài, lúc này thời tiết Yến Kinh đã có sự thay đổi rất rõ ràng.

Đã đến mùa xuân, mỗi buổi trưa đều sẽ có một đoạn quang cảnh ánh nắng tươi sáng, làm cho tôi có loại thích ý như ở Giang Nam.

Liền lấy Nha Tử ra nói, giữa trưa hôm nay, trong lúc anh ta tâm huyết dâng trào đã thay áo ngắn tay, vốn định trời lạnh sẽ thay lại, ai ngờ lão Yên đột nhiên điều anh ta đi đưa một phần văn kiện.

Nha Tử lúc ấy chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ, mặc áo ngắn tay lái xe rời đi, chờ hơn nửa đêm trở về môi đều đông lạnh, nước mũi nước mắt không ngừng chảy xuống, làm giáo sư Hứa đau lòng vô cùng.

Trái lại khiến tôi và cô Thu vui vẻ không thôi, ngay cả Côn Bố luôn luôn ít nói ít cười cũng bị đức hạnh kia của Nha Tử chọc cho khóe miệng nhếch lên, bất quá Côn Bố vẫn là mặt lạnh tim nóng, sau đó anh ta đã đi pha một chén thuốc cho Nha Tử.

Nha Tử lúc ấy còn không dám uống, sợ Côn Bố hạ độc trong chén, dù sao anh ta vẫn có bóng ma tâm lý về Côn Bố, thẳng đến khi giáo sư Hứa gật đầu, Nha Tử mới nhéo mũi uống vào.

Sau khi uống xong, Nha Tử còn chưa kịp phản ứng, đã bắt đầu đổ mồ hôi toàn thân, cả người vò đầu bứt tai tựa như bị lửa thiêu mông.

Nhưng quá trình giằng co này không quá ba đến năm phút, Nha Tử đột nhiên im lặng, tiếp theo ngượng ngùng kẹp mông, bước chân nhỏ đi nhanh vào WC, thấy vậy tôi cũng hoài nghi Côn Bố có phải đã cho anh ta thêm một liều thuốc xổ hay không, tôi bĩu môi với cô Thu đang xem náo nhiệt ở bên cạnh.

“Đây là Hàn Trùng, là thứ tốt.” Cô Thu lườm tôi một cái, cũng không giải thích nhiều, nhưng tôi nghe hiểu.

Chén thuốc kia của Côn Bố hẳn giống như lời chị Thu nói là Hàn Trùng được mài thành bột pha thành, sau khi chúng nó tiến vào trong cơ thể Nha Tử thì điên cuồng cắn nuốt hàn khí dư thừa trong cơ thể anh ta, sau đó lại nhanh chóng bị Nha Tử bài tiết ra ngoài.

Quả nhiên, sau khi anh ta từ WC đi ra cả người mặt mày hồng hào, cũng không còn bộ dáng chật vật nước mũi nước mắt như vừa rồi.

Tôi không khỏi liếc mắt nhìn Côn Bố một cái, thầm nghĩ bản lĩnh này của anh ta nếu đi làm nghề y, nhất định có thể trở thành loại thần y trong truyền thuyết, chỉ tiếc thủ pháp của Côn Bố tương đối sai lệch, phần lớn thời gian đều là nghiên cứu chế tạo cổ trùng và thuốc độc.

Nghĩ tới đây, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ Dược Quán Tử khom lưng ho khan, nhất thời có chút hao tổn tinh thần.

Cứ như vậy sửng sốt một hồi, tôi cũng không có tâm tình lại cùng mọi người chọc cười, chào hỏi bọn họ một tiếng liền chuẩn bị trở về ký túc xá nghỉ ngơi.