← Quay lại trang sách

Chương 883 Lan Đình Tập Tự

“Sao có thể như vậy chứ?”

Đọc đến cuối, tôi có chút khó hiểu, Chiêu Lăng ở núi Cửu Vĩ thuộc Thiểm Tây, từ xưa chính là trung tâm của Trung Nguyên, người thống trị hai triều Sở Đường đều xuất thân từ quý tộc Quan Lũng, nếu như trên bia văn ghi lại là thật, vậy có nghĩa là Thiểm Tây từng bị quân Đột Quyết tấn công.

Điều này tuyệt đối không có khả năng, nhà Đường rất hùng mạnh, người Đột Quyết ở biên giới thỉnh thoảng gây rối những trận nhỏ còn được, bọn họ dám xâm chiếm Tam Tần đại địa, tuyệt đối là người si nói mộng.

Nghĩ đến đây, tôi cũng không còn hứng thú với tấm bia ngọc này nữa, bởi vì thông tin nó ghi lại không đúng với sự thật, đương nhiên không có giá trị lịch sử!

Nha Tử dường như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, anh ta chỉ vào vô số xương trắng chúng tôi giẫm nát dọc đường nói: “Có lẽ đó là sự thật.”

“Ý anh là sao?” Tôi im lặng nhìn đống xương trắng một lúc, trong đầu nảy ra một suy nghĩ táo bạo rồi lại không thể tin được.

Các Hoàng đế cổ đại sau khi băng hà, họ thích mang những đồ vật khi còn sống thích nhất vào trong lăng mộ để chôn cùng, giống như Tần Thủy Hoàng, để khiến cho mình còn có thể cai trị đất nước sau khi chết đã đem ba mươi vạn thiết kỵ Đại Tần cùng nhau mang vào hoàng lăng, nhưng ba mươi vạn chiến sĩ chôn cùng Tần Thủy Hoàng kia tốt xấu gì cũng là tượng binh mã chứ không phải là người sống bị chôn theo.

Nhưng trong vô số những bộ xương ở đáy vực trước mắt chúng tôi, mỗi một bộ đều từng là một người sống.

Nếu như những gì trên bia ghi lại là đúng thì sự thật không thể nghi ngờ là Lý Thế Dân vì để cho hậu thế vĩnh viễn nhớ kỹ chiến công diệt quân Đột Quyết của mình, thế nhưng ở bên ngoài Chiêu Lăng phục dựng lại một chiến trường y như thật.

Điều này quá mức tàn nhẫn......

****5:

Tôi có hơi khó chấp nhận nổi, còn Nha Tử thì cứ cười ha hả, còn an ủi tôi rằng những người bị Lý Thế Dân giết chắc chắn đều là quân Đột Quyết, là kẻ thù của người Trung Nguyên, chết không đáng tiếc.

Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi…Tôi thở dài một hơi, không nói thêm gì cả, cũng không quan tâm đến tấm bia ngọc đó nữa mà đứng dậy rồi đi dọc theo mép đáy vực, muốn tìm được lối ra càng sớm càng tốt.

Lúc trước vì lo lắng cho Nha Tử nên tôi mới không quan tâm gì mà cứ thế nhảy xuống, bây giờ mới hiểu được nếu không mau chóng tìm được lối ra, chúng tôi sẽ bị mắc kẹt ở đáy vực này, cuối cùng cũng sẽ hóa thành xương trắng.

Nha Tử đi theo phía sau tôi, có lẽ ý thức được tâm trạng tôi không tốt nên cũng không nói nữa.

Đi nửa ngày cũng không tìm được lối ra, nhưng lại phát hiện một chiếc bình quân dụng, tôi biết đây là của mấy người Đoàn trưởng Lâm ném xuống nên không quan tâm lắm.

“Ơ? Sao ở đây lại có một cái bình quân dụng nhỉ?” Nha Tử tiến đến nhặt chiếc bình đó lên, cầm trên tay nghiên cứu một hồi lâu, xem ra thật sự tò mò.

Toàn thân tôi toát mồ hôi hột, mắt nhìn Nha Tử như thể đang nhìn quái vật. Lúc nghe Đoàn trưởng Lâm giải thích đều có mặt tất cả mọi người, trí nhớ của Nha Tử lại thuộc dạng đứng đầu, không lý nào mới chỉ trong nửa ngày chuyện tôi có thể nhớ rõ mà anh ta lại quên được chứ?

Tôi vừa định tiến lên kiểm tra một chút, Nha Tử đột nhiên quay đầu: “Trường An, cậu xem hình dạng chiếc bình này giống như của quân đội, chẳng lẽ gần đây có quân đội nào sao?”

Tôi vội thu lại nét nghi ngờ trên mặt, cười nói: “Có mà, lúc chúng ta lên núi không phải đã gặp nhóm người Đoàn trưởng Lâm đó sao? Cái này chắc là của bọn họ, thật là, anh ta đã từng đến núi trước đó sao lại không nói trước một tiếng cho chúng ta biết nhỉ, để chúng ta đỡ mất công đi chuyến này.”

Nha Tử lầm bầm vài câu tôi nghe không hiểu, sau đó anh ta ném chiếc bình quân dụng sang một bên, nói rằng Đoàn trưởng Lâm này có lẽ có ý đồ khác.

Tôi nhún vai nói: “Ai biết đâu được, trước đây tôi cũng chưa từng hợp tác với anh ta, chỉ nghe lão Yên nói người này có chút năng lực.”

Nha Tử không nói gì nữa, chỉ cười nói chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi. Tôi cũng không từ chối, lúc xuống dưới tôi đã xem qua tình huống của đáy vực này, trống hoe trống hoắc, phía trên chính là một đám sương mù dày đặc do thi khí tạo thành, kèm theo đó là tiếng rít của xích sắt, như âm thanh ma quỷ đang gào khóc thảm thiết.

Bởi vậy mặc kệ Nha Tử có vấn đề hay không, tôi cũng không thể vạch trần vào lúc này, bởi vì căn bản là không có đường lui.

“Nha Tử, anh nghĩ đáy vực này thông tới nơi nào?” Để đẩy đi những suy nghĩ khác trong đầu, tôi tự mình tìm đề tài.

Anh ta lắc đầu, nói không biết, có lẽ nó sẽ dẫn thẳng tới mộ của Đường Thái Tông cũng nên.

Tôi bật cười: “Làm sao có thể? Chiêu Lăng đã được khai quật, mặc dù vẫn có đội khảo cổ thường trú tiếp tục mở rộng quy mô khai quật, nhưng mộ của Đường Thái Tông đã được xác định ngay từ đầu.”

Nha Tử không tiếp lời tôi, mà đột nhiên cười một tiếng nói: “Cậu thật sự cảm thấy trong Chiêu Lăng chính là mộ của Đường Thái Tông sao?”

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng tôi luôn cảm thấy lúc anh ta hỏi những lời này giọng điệu rất âm trầm, nhưng tôi không thể hiện điều gì, chỉ là ngạc nhiên hỏi anh ta chẳng lẽ không phải nghĩ như vậy sao?