← Quay lại trang sách

Chương 884 Lan Đình Tập Tự

“Tôi cảm thấy có quỷ, nếu trên Chiêu Lăng thật sự là mộ của Đường Thái Tông, vậy mục đích chúng ta tới đây là gì?” Nha Tử hỏi một câu lạ lùng.

Đương nhiên là vì Lan Đình Tập Tự, còn có gia tộc William nữa…

Lời của tôi suýt nữa đã thốt ra, nhưng cũng may là cuối cùng tôi đã kiềm chế lại, giả vờ tò mò nói: “Lời này từ đâu ra vậy?”

Nha Tử vỗ vỗ vai tôi, nói cậu là người thông minh, chỉ là quá tin tưởng những người khác trong đơn vị 701, cậu thử nghĩ xem ở đây không phải có đội khảo cổ thường trú sao, đã như vậy, trong mộ này có thứ gì họ chưa phát hiện ra mà vẫn cần dùng đến 701 của chúng ta đây?”

Biểu cảm khó hiểu trên mặt tôi càng ngày càng sâu hơn, nhưng trong lòng lại sáng tỏ.

Mặc kệ Nha Tử này là ai đi chăng nữa, tóm lại gã chính là tới để dụ dỗ tôi, nói cách khác người này không biết mục đích lần này của 701.

Trong nháy mắt lòng tôi liền có một số suy đoán, ít nhất người này không phải là người của gia tộc William.

Gia tộc William cũng không đột nhập sâu như vậy, nếu không những năm gần đây cũng không cần cùng 701 chiến mấy hiệp đều có thắng có bại, liệu có phải là người của Lưu Hàn Thu không?

Tôi vừa nghĩ như vậy trong lòng chợt cảm thấy rùng mình, chuyện tôi và Lão Yên diễn trò lừa gạt ông ta hẳn là ông ta đã phát hiện, nhưng kỳ lạ là trong mấy tháng sau đó ông ta vẫn không có bất cứ động thái gì.

Thậm chí có một lần tôi cố ý một mình đi ra ngoài ông ta cũng không hề bắt cóc lần nào nữa, trong lúc nhất thời tôi vậy mà đã quên đi sự tồn tại của người này.

Nghĩ như vậy trong lòng, tôi càng thêm rõ ràng hơn, bởi vì chỉ có người của Lưu Hàn Thu mới có thể hao hết tâm tư xoay quanh 701 thôi!”

“Anh nói cũng có lý, nếu không thì chúng ta cứ trực tiếp trở về hỏi lão Yên một chút xem? Đường này cũng thăm dò được kha khá rồi, cho dù đáy vực này thông tới nơi nào, hai chúng ta tiếp tục đi tiếp cũng không thích hợp, thôi chúng ta nên quay về trước đi.”

Nha Tử dường như không ngờ tôi sẽ nói như vậy, ngớ ra khoảng chừng một hai giây, cuối cùng từ chối đề nghị của tôi.

Nói bản thân còn muốn đi thăm dò một chút, vất vả lắm mới phát hiện ra một nơi như này, không thể cứ đi như vậy được.

Tôi vội nói nơi này cũng không có gì đáng xem, huống chi còn u ám như thế, sau khi trở về trực tiếp để cho Đoàn trưởng Lâm dẫn theo đại đội của anh ta tới, bảo đảm có thể giảm được âm khí.

Nha Tử vẻ mặt không tình nguyện, tôi cũng mặc kệ gã, lôi kéo gã rời đi. Vừa đi vừa nhắc là cần phải nhanh lên, thời gian chúng tôi đi ra ngoài cũng không còn sớm, nếu đợi đến khi trời tối thì dưới đáy vực này không biết sẽ còn có nguy hiểm gì nữa.

“Trường An, cậu cứ về trước đi, tôi luôn cảm thấy đáy vực này có thứ gì đó, nói không chừng tôi có thể tìm ra được.” Ngay khi tôi sắp kéo gã tới gần phía dưới cầu treo, Nha Tử đột nhiên cố giãy ra.

Tôi cười nói sao anh cứ giống như trẻ con vậy? Những lời này còn chưa kịp nói xong, súng của tôi cũng đã đâm ở sau lưng gãy, nhưng đồng thời dao găm của gã cũng cách cổ họng của tôi chưa đến năm centimet.

Tôi cười lạnh một tiếng: “Anh có thể thử xem đạn của tôi nhanh hơn hay dao găm của anh nhanh hơn.”

Nha Tử lại không chút hoang mang, nói tôi bắn trúng thắt lưng gã thì gã vẫn còn có đường sống, nhưng dao của gã nếu rạch vào cổ tôi thì tôi sẽ không có đường sống.

Tôi cũng sẽ không bị gã hù dọa, chỉ đẩy súng về phía trước, lạnh lùng nói: “Vậy cậu cứ thử xem!”

Nha Tử dường như không ngờ tôi lại không sợ, trong lúc nhất thời thậm chí có chút ngây ngẩn cả người.

Sau một lúc lâu, gã đột nhiên vặn vẹo cả người, vặn người với một góc khó tin, tránh thoát súng của tôi. Đồng thời dao găm cũng vì góc nghiêng mà nhắm vào vai tôi, tôi vừa thấy không còn cơ hội liền rút tay ra thuận tiện bắn một phát.

Chỉ nghe một tiếng “đoàng”, viên đạn bắn vào một bộ xương trắng, Nha Tử cũng đã biến mất sau vài cú nhảy, nhưng nơi gã rời đi rõ ràng là một khu rừng rậm rạp, nhìn thân ảnh mạnh mẽ của gã, quả thực có thể so sánh với loài khỉ.

Tôi sờ da gà nổi trên cánh tay, vừa rồi kỳ thật trong lòng tôi một chút tự tin cũng không có, gã nói không sai chút nào, súng của tôi có thể nhanh hơn, nhưng chỉ cần tôi bắn một phát súng không bắn chết gã, vậy khả năng gã cắt cổ tôi là vô cùng lớn! Mà nhìn thân thủ gã vừa mới rời đi, tốc độ chắc hẳn sẽ rất nhanh.

Tôi sờ cổ, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Cũng may, mục đích của gã không phải là liều mạng với tôi!

****6:

Nguy hiểm qua đi, tôi thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia lạnh lẽo, tuy rằng vừa rồi tên kia không phải là Nha Tử thật, nhưng tốt xấu gì cũng là người.

Lần này gã vừa đi tôi liền phải một mình bồi những bộ hài cốt này, nhất thời vừa nãy mới còn cảm thấy những bộ hài cốt này rất đáng thương giờ lại chuyển thành đáng sợ.

Sắc trời cũng không còn sớm, dưới này lại bị sương mù dày đặc che phủ nên không có mấy phần dương khí, lần này mặt trời xuống núi càng thêm âm u! Còn có gió nổi lên, những bộ xương trắng này bị gió thổi phát ra thanh âm cót két quả thực giống như có thể đứng dậy bất cứ lúc nào.