← Quay lại trang sách

Chương 885 Lan Đình Tập Tự

Không được, tôi phải nhanh chóng lên lại cầu treo, nếu trời tối hẳn tôi sợ là phải qua đêm ở chỗ này.

Tích tích tích......

Đột nhiên một loạt âm thanh dọa tôi suýt nữa ngất lịm, lúc này mới phát hiện là bộ đàm đeo trên lưng đang kêu.

Tôi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cầm bộ đàm lên: “Này này, mau, cứu tôi, tôi ở đáy vực.”

“Trường An, sao cậu lại chạy xuống đáy vực thế?” Giọng của Nha Tử kinh ngạc truyền đến: “Tôi cứ cảm giác được cậu đã lên cầu treo, nhưng vẫn không thấy cậu theo kịp.”

Tôi lập tức phản ứng lại, lúc trước lúc tôi xuống đáy vực nhìn thấy một bóng dáng phía trước, hiện tại xem ra hẳn là Nha Tử, lúc ấy nếu như tôi có thể nhìn nhiều hơn một chút, đoán chừng cũng sẽ không trúng chiêu.

Nha Tử bảo tôi đừng nóng vội, nói rằng anh ta sẽ ném dây thừng xuống kéo tôi lên.

Tôi kích động chờ, quả nhiên, không bao lâu sau một đoạn dây thừng từ trong sương mù dày đặc chui ra. Tôi lập tức chạy tới, chờ đến lúc có thể chạm đến dây thì vội nắm lấy mà kéo.

Nha Tử rõ ràng cũng cảm nhận được lực của tôi, lập tức lắc dây thừng, sau đó liền bắt đầu gia tăng khí lực!

Tôi chậm rãi được kéo lên, từng chút từng chút nhích lên, có thể cảm giác được Nha Tử đã cố hết sức, nhưng tôi cũng không giúp được gì, chỉ có thể cố hết sức không để cho mình lộn xộn.

Khoảng cách ngắn ngủi như vậy, ước chừng mười phút tôi mới nhìn thấy sợi xích sắt kia, cũng nhìn thấy hai chân trực tiếp móc ở bên kia sợi xích sắt, hai tay vươn tới kéo tôi của Nha Tử.

Trên trán, trên bàn tay, trên cánh tay anh ta đều nổi đầy gân xanh, mồ hôi trực tiếp nhỏ ở trên mặt của tôi.

Tôi đưa tay với tới xích sắt, Nha Tử rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh ta thả lỏng nên suýt chút nữa đã trượt xuống, cũng may tôi phản ứng cực nhanh giữ chặt anh ta, sau đó hai người nằm ngang trên xích sắt nhìn nhau cười một cái, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Cứ như vậy trải qua khoảng hơn nửa giờ, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại, sắc trời cũng tối đen, tôi mới thúc giục Nha Tử đi.

Nha Tử ai một tiếng, sau đó chậm rãi bò lên, hai người chúng tôi đi theo dây xích sắt đi tới chỗ lúc trước xuống, trèo dây thừng leo lên vách núi.

Lúc đi lên thì dễ dàng hơn một chút, chỉ là biết được nguồn gốc của sương mù dày đặc khiến tôi không khỏi có chút tâm lý khó chịu, hơn nữa trong sương mù dày đặc đó cũng không nhìn thấy Nha Tử bên cạnh, tôi chỉ có thể nhanh chóng bò lên trên, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Khi tôi dùng hết toàn lực, tảng đá trước vách núi rốt cục xuất hiện ở trước mặt tôi, đám người lão Yên cuối cùng cũng thấy được tôi, vội vàng chạy lên hỗ trợ kéo tôi lên.

Nha Tử và tôi một trước một sau đều leo lên vách núi, mệt mỏi ở một bên thở dốc.

“Thế nào rồi?” Lão Yên lo lắng hỏi.

Nào biết Toản Địa Thử cười xua tay: “Hôm nay muộn rồi, nơi này cũng không phải nơi nói chuyện, hai đứa nhỏ mệt mỏi quá rồi, về nghỉ ngơi trước rồi nói sau.”

Tôi cũng nghĩ như vậy, Toản Địa Thử vừa nói tôi vội vàng gật gật đầu.

Lão Yên cười nói là ông ấy nóng vội, liền gọi chúng tôi trở về.

Lúc này Nha Tử lại lắc đầu nói chờ một chút, còn có một thứ chưa xem.

Anh ta vừa nói tôi lập tức nhớ tới, lúc trước Đoàn trưởng Lâm tiếp cận vách núi này còn thấy được một hiện tượng kỳ quái - - mặt đường......

Mặt đường phát sáng, tay anh ta còn thò vào trong đường, sau đó liền nghe được tiếng khóc và tiếng nói chuyện.

Tiếng khóc và tiếng nói chuyện tám phần là gió xộc lên đụng vào dây xích sắt tạo thành, cho dù tay thò vào mặt đường cũng có thể giải thích là lúc ấy anh ta quá mức sợ hãi hoặc là trong mắt xuất hiện ảo giác, nhưng mà ánh sáng thì sao?

Lúc ấy nhìn thấy ánh sáng cũng không chỉ có một mình anh ta, vị trí mỗi người cũng không giống nhau, cho nên cũng không thể dùng lý do tầm mắt xảy ra vấn đề để giải thích.

Nha Tử vừa nói như thế lão Yên cùng Toản Địa Thử cũng hứng thú, nói nếu trời đã tối vậy thì chờ một chút đi.

Cũng may thời gian đã kém không nhiều lắm, chúng tôi đợi tại chỗ còn chưa tới mười phút, đột nhiên, một luồng ánh sáng tương tự như ánh trăng từ dưới vách núi chui lên, ánh sáng lốm đốm giống như tinh quang chiếu rọi dưới vách núi cùng ngàn sao.

Mà mặt đường cách vách núi còn mấy chục centimet đúng là phát sáng, trong lòng tôi hoảng hốt, nham thạch gần vách núi này lại mỏng như thế, bởi vậy ánh sáng này mới có thể xuyên qua.

“Nhanh, lui về phía sau, lập tức trở về!” Lão Yên hiển nhiên cũng phát hiện ra, vội vàng nói.

Chúng tôi không hề lưu luyến, dọc theo đường cũ lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy trở về.

Đoàn trưởng Lâm đang chờ chúng tôi, bởi vì cổng vào lúc chúng tôi tới gần cũng đã mở ra, anh ta từ bên trong đi ra đón với vẻ mặt lo lắng.

“Lão Yên, hai người không sao chứ? "Anh ta vội vàng hỏi.

Lão Yên khoát tay một cái, Đoàn trưởng Lâm hiểu ý, đón chúng tôi vào, đi một đường đến lều trại của anh ta để nghỉ ngơi, lúc này mới hỏi lại.

Lão Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn dáng vẻ của ông ấy, liền biết không phải kiêng kỵ vách núi kia, mà là William.

Lần trước tôi thấy ông ấy đi một bước tính một bước như vậy, chính là lúc William xuất hiện!