Chương 892 Lan Đình Tập Tự
“Vân Thất không thể ở dưới kia được, đúng không?” Tôi tự hỏi, tầm mắt nhìn về phía núi rừng hai bên xích sắt, hỏi Lão Yên hai người đó có lẽ nào đã xuống xích sắt, chui vào rừng hay không?
Hỏi xong chính tôi cũng cảm thấy điều đó là không thể, tuy rằng lời giải thích này là đơn giản nhất, nhưng nếu đơn giản như vậy Toản Địa Thử có cần phải để lại tin tức phức tạp như vậy không?
Quả nhiên, lão Yên cũng chậm rãi lắc đầu nói: “Chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, Trường An, cậu bắn mũi tên báo hiệu đi.”
Tôi gật đầu, móc ra một mũi tên từ trong tay áo rồi phóng lên trời, tiếng kêu thanh thúy vang vọng rừng núi, thậm chí còn xuất hiện một vài âm phản lại.
“Chờ một chút đi, Toản Địa Thử thấy tín hiệu nhất định sẽ quay lại.” Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, người dựa vào núi, nhìn như rất tùy ý nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh xung quanh.
“Cúc cu, cúc cu.”
Khi điếu thuốc sắp cháy hết, vài tiếng chim cu đột nhiên truyền từ phía dưới lên…
Tôi cả kinh, vội vàng nhìn xuống, phía dưới là vực sâu, trong lúc mây mù lượn lờ tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng con chim cu nào, làm sao có tiếng chim kêu được?
“Toản Địa Thử? "Lão Yên gọi một tiếng.
Tôi ngạc nhiên hỏi ông ấy âm thanh này là của Toản Địa Thử tiền bối sao?
Lạ thay, lão Yên không trả lời tôi, mà là vui tươi hớn hở nhìn xuống dưới vực không biết đang nhìn cái gì, cái cách mà ông ấy nhìn khiến tôi hoảng sợ, vội vàng đẩy đẩy ông ấy dùng ánh mắt hỏi xem có chuyện gì không.
"Không có việc gì không có việc gì, Toản Địa Thử này, cùng ông đây rất giống nhau, chậc, đây không phải là khi dễ người sao!"Lão Yên cười đến miệng không khép lại được, giây tiếp theo đột nhiên người nghiêng về phía trước một cái, liền treo ở trên dây xích phía dưới, dọa tôi suýt nữa không kịp túm lấy.
Tôi hỏi ông ấy đang làm gì, ông ấy chỉ tay lên lắc đầu, sau đó chụm ngón cái và ngón trỏ lại với nhau bỏ vào trong miệng, một tiếng chim cu thanh thuý được phát ra khỏi miệng ông ấy.
Tôi lập tức hiểu ra đây chắc chắn là ám hiệu giữa ông ấy và Toản Địa Thử, cuối cùng lòng dạ cũng dần yên lại, chỉ nghe thấy tiếng chim cúc cu khác nhau bên tai liên tiếp vang lên, ước chừng ba bốn phút sau lão Yên gọi tôi kéo ông ấy lên.
“ Thế nào rồi?” Côn Bố hiếm khi mở miệng.
Lão Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nở nụ cười, vung tay lên nói: “Chúng ta đi xuống.”
Xuống dưới á?
Không đùa đấy chứ?
Tôi chỉ nhìn xuống một cái đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, dưới này cùng với đáy vực mới đi qua không giống nhau, phía dưới sương mù dày đặc này sâu không thấy đáy, hai bên cánh rừng rậm rạp ngay cả khe hở cũng không thấy, nếu ngã xuống có thể trực tiếp vỡ vụn đến mảnh xương cũng chẳng còn.
****1:
Lão Yên thận trọng cởi sợi dây xích dưới chân ra, buộc lại ở ngang hông, rồi cột với một sợi dây xích khác sau đó đi xuống.
"Thật sự phải đi xuống hả?" Đại Đầu khó khăn nhìn tôi, nói bản thân sợ độ cao, đi ở trên này nửa ngày khiến chân anh ta mềm oặt ra rồi, nếu còn đi xuống nữa sợ là không chịu nổi.
Tôi không dám tin nhìn anh ta, đoàn trưởng Lâm làm việc không đáng tin cậy mà, tìm một người sợ độ cao tới để leo dây xích sắt không phải là chuyện cười sao?
"Cậu thì biết cái gì, do Đại Đầu còn chưa thể hiện bản lĩnh thôi, đến lúc cho cậu lác cả mắt."
Đại Đầu ăn nói vụng về, bị tôi nói đến gương mặt đỏ lựng, còn lão Miêu thì nói chuyện không tha người, thậm chí còn chê cười tôi nhìn non chẹt như đàn bà không có đủ tư cách để nói bọn họ.
Chuyện này sao có thể trách tôi chứ, vốn chuyến đi tới Bắc Hải tôi đã bị nắng gắt chiếu làm cho màu da trở nên đen đúa, đến lúc quay về lại cùng lão Yên diễn một vở kịch thế là lại gầy thêm, nhìn không khác gì dân tị nạn.
Nhưng sau đó uống thuốc của Côn Bố khoảng chừng hai ba tháng lại trở thành dáng vẻ trắng trẻo mịn màng, tôi cũng cạn lời luôn.
Tôi nhớ lúc Nha Tử nhìn thấy còn chọc nói tôi là kiểu mà mấy bác gái lắm tiền rất thích, nếu không làm ở 701 nữa thì có thể đi làm trai bao.
Lúc ấy tôi còn cùng anh ta cãi nhau một trận, không nghĩ tới bây giờ lại bị người khác lấy chuyện này ra nói.
Đám người lão Miêu trừ Vân Thất trông hơi bé, thì những người còn lại đều là vai hùm lưng gấu, lấy tôi ra so sánh với họ thật sự là khác biệt hơi lớn.
Tôi không tức giận, chỉ nói đùa: "Thật ra tôi không có ý hoài nghi mọi người, chỉ là việc dùng sợi dây xích này để đu qua đó cũng không nên để cho người sợ độ cao làm. Tôi cũng xin lỗi, nhưng mọi người cũng không nên đánh giá tôi chỉ qua ngoại hình."
"Cậu cũng thẳng tính đấy, được rồi, tôi người ngay nói thật, dựa theo thái độ này của cậu thì bây giờ cậu cũng coi như là anh em của chúng tôi." Lão Miêu cười lớn.
Chúng tôi cùng cười giúp làm tiêu tan đi ý thù hằn, vì vậy cũng không nói nhảm nữa, lão Miêu giúp Đại Đầu, còn tôi và Côn Bố tự đi, cả hai bên đều học theo phương pháp của lão Yên trực tiếp nhảy xuống.
Tiếng gió vang bên tai, khiến đầu tôi hơi đau, nhưng vì đã có kinh nghiệm nên tôi cũng không hoảng loạn, chỉ theo hướng gió mà nhảy xuống.
Chúng tôi cố ý dùng sợi dây dài hơn, khoảng chừng hơn hai trăm mét, đều là những sợi đã từng ngâm trong nước muối một ngày một đêm nên rất bền, dùng trong lúc này rất là thích hợp.