Chương 893 Lan Đình Tập Tự
Đã leo được một nửa dây thừng nhưng vẫn chưa thấy đáy, tim tôi không khỏi đập mạnh liên hồi, rốt cuộc Toản Địa Thử đã phát hiện ra thứ gì mà truyền tin tức về, sau đó lại dẫn chúng tôi đến thung lũng này?
"Trường An, nhìn kìa." Côn Bố khẽ nói.
Tôi lập tức nhìn sang, chỉ thấy sương mù dày đặc bỗng trở nên mỏng dần, trước mặt tôi xuất hiện một thung lũng bên trong chỗ nào cũng gồ ghề, lão Yên, Toản Địa Thử và Vân Thất đều ở đó.
Tôi lập tức tăng tốc, chỉ chốc lát sau đã xuống đến thung lũng, lão Yên giơ tay về phía tôi ra hiệu, sau đó cùng Toản Địa Thử thì thầm gì đó.
Côn Bố cùng lão Miêu và Đại Đầu trước sau lần lượt đáp xuống, Đại Đầu vừa mới đặt chân xuống đã nôn mửa không ngừng, lão Miêu thì đi tới chỗ Vân Thất hỏi thăm tình hình, thế nhưng Vân Thất cũng không có phản ứng với anh ta, nhìn dáng vẻ của lão Miêu cũng không ngại, nhưng thật ra có gì đó rất kỳ lạ.
Sau đó lão Miêu chạy đến chỗ tôi hỏi thăm, tôi buồn cười nói cả hai chúng ta không phải đều cùng đáp xuống một lúc à? Tôi cũng chưa nói chuyện với lĩnh đội của chúng tôi đâu.
"Không, tôi không hỏi cậu chuyện này." Biểu hiện của lão Miêu khiến tôi có phần bất an. Người này cũng thật là nói xem tôi như anh em liền như người quen lâu năm thật luôn, hăng hái nhiệt tình, không thể tin được mấy tiếng trước chúng tôi còn là người xa lạ.
Tôi hỏi anh ta muốn hỏi gì, anh ta cười không ngừng, nói rằng nếu là anh em thì cậu nói cho tôi biết rốt cuộc thân phận thật sự của cậu là gì đi?
"Tôi thì có thân phận gì chứ?" Tôi cười lắc đầu, chuyện gì cần nói đều đã nói hết, những thứ khác đều là bí mật quốc gia.
Tôi thấy anh ta còn muốn hỏi thì vội vàng làm động tác dừng, chỉ mặt đất gồ ghề nói: "Được rồi, tôi còn phải kiểm tra địa hình, không chừng có thể khai quật ra một ngôi mộ lớn."
Anh ta không dám tin nhìn tôi, nhưng lại bị thái độ nghiêm túc của tôi làm cho giật mình, cũng không tiếp tục nói nữa, rồi nhìn tôi làm việc.
Tôi buồn cười, người này nhìn có vẻ cao thâm khó đoán nhưng chẳng có tâm tư gì, tùy tiện nói hai câu là đủ doạ anh ta rồi.
Sau đó tôi cũng không còn tâm tư quan tâm đến anh ta nữa, mà bắt tay vào việc nghiên cứu từ dưới chân hố lên.
Những cái hố này có màu sắc rất kỳ quái, đen đen đỏ đỏ, giống như là màu máu nhưng cũng có khi nó vốn dĩ có màu như vậy.
Một, hai, ba... Bảy...
Tôi yên lặng đếm, những cái hố này nhìn có vẻ rối tung nhưng lại được sắp theo quy luật cứ qua mỗi bảy cái hố sẽ quay lại thứ tự ban đầu.
Tôi cảm thấy thứ này đã gặp ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra được.
"Sao vậy, nhóc Trường An, cậu cũng nhìn ra điều gì à?" Tiếng cười của Toản Địa Thử đột nhiên vang đến bên tai.
Tôi ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn ông ấy rồi mới khoa trương vỗ ngực nói: "Tiền bối, ông làm vậy không sợ doạ chết người à!"
Ngược lại ông ấy cảm thấy khó mà có thể hù doạ được tôi, chỉ vỗ vai tôi hỏi tôi đã nhìn ra được điều gì kỳ lạ?
Tôi lắc đầu, nói đúng sự thật.
"Cậu từng thấy qua à?"
Không nghĩ rằng Toản Địa Thử vậy mà rất kinh ngạc, sau đó hỏi tôi đã nhìn thấy ở đâu.
Tôi thật sư không nhớ nổi, chỉ cảm thấy đã từng thấy qua hình ảnh này, nhưng có từng thấy ở trong thực tế không thì không biết, nghe ông ấy hỏi dồn như vậy khiến tôi thậm chí cho rằng chính mình đã xuất hiện ảo giác.
"Trường An, cậu nhìn tôi hít thở sâu vào." Ông ấy nhẹ giọng nói, giọng điệu nhẹ nhàng không hợp với vẻ ngoài, khiến tôi không nhịn được bật cười.
Sắc mặt Toản Địa Thử tối sầm xuống, tôi cảm thấy không ổn lắm, ông ấy dù gì cũng là tiền bối của 701, tôi không nên cười cợt bộ dáng của ông ấy.
Vì vậy tôi cúi đầu thành khẩn muốn nói lời xin lỗi, ai biết ông ấy lại nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào ông ấy, âm thanh dịu dàng như cũ: "Hít thở sâu!"
Lần này tôi không dám nói nữa chỉ làm theo chỉ dẫn của ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy lại kêu tôi thở ra sau đó di chuyển theo hướng ngón tay ông ấy chỉ.
Một lúc sau tôi cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, chỉ muốn chạy nhanh đi ngủ, sau đó tôi nghe được một âm thanh: “Trường An, trách nhiệm người giữ mộ cha giao cho con.”
"Cha!"
Tôi bỗng nhiên hét lớn, cả người từ trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác tỉnh táo trở lại, trước mắt vẫn là gương mặt của Toản Địa Thử đang nhìn chằm chằm tôi khiến tôi trong nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
Vẻ mặt của Toản Địa Thử giãn ra, kêu tôi cố nhớ lại, hiện tại đã nhớ ra từng gặp qua thứ này ở đâu chưa?
Giờ tôi mới biết ông ấy đã thôi miên mình, nhất thời sắc mặt liền thay đổi.
****
Tôi biết thôi miên không phải là một chiêu dễ dùng, người bị thôi miên nếu như phối hợp thì sẽ dễ dàng thực hiện, nhưng trong trường hợp người bị bắt ép thôi miên dễ dẫn đến trường hợp khó tỉnh lại.
Vì vậy dù chiêu này lão Yên cũng biết làm nhưng ông ấy rất ít khi dùng đến, ông ấy cho rằng nó không tốt thế nên chỉ dùng như một thủ đoạn phụ trợ, còn Toản Địa Thử, người này lại thôi miên tôi trong tình huống không thông báo trước như thế, bộ ông ấy không biết nó nguy hiểm ra sao à?
"Tôi gọi ông một tiếng tiền bối, nhưng sao ông lại làm chuyện như thế này mà không nói trước với tôi vậy chứ?"