← Quay lại trang sách

Chương 894 Lan Đình Tập Tự

Mặt tôi đanh lại nhìn chằm chằm vào ông ấy, cố gắng lắm mới không lộ ra sự tức giận.

Thật ra không phải vì tôi sợ chết, cái tôi cần là sự tôn trọng, cùng là người trong đơn vị ít nhất nên có sự tín nhiệm lẫn nhau. Nếu ông ấy muốn thôi miên thì có thể thông báo trước một tiếng, cứ tự ý làm mà không nói, là có ý gì chứ?

Toản Địa Thử thấy tôi tức giận, có chút không hiểu ra sao, còn hỏi tôi bị làm sao vậy?

Tôi lười phản ứng lại ông ấy, có chút tức giận nói chuyện mà ông ấy muốn biết tôi không thể nhớ ra, liền đứng dậy tiếp tục kiểm tra những nơi gồ ghề lồi lõm.

Nghĩ lại thì việc ông ấy thôi miên tôi không hẳn là không có tác dụng, vừa rồi tôi mơ thấy một nơi khá giống với nơi này, nhưng đó không phải là nơi tôi đã từng đi qua mà người từng đi qua là cha tôi.

Lúc cô Tứ rời đi, sau đó đến cha tôi qua đời, trong 5 năm này ông ấy đã nói với tôi rất nhiều chuyện khi ông ấy làm người giữ mộ.

Ông ấy lúc trẻ cũng giống như tôi mang lòng hiếu kỳ đối với mọi thứ trên đời, dù người trong gia tộc không muốn cho ông ấy đụng vào nhưng vẫn không thể ngăn được ông ấy.

Sau này ông ấy mới biết sở dĩ người trong tộc không cho ông ấy đụng vào những thứ này là vì ông nội tôi, thế là ông ấy đã xin họ cho ông ấy quá kế sang dòng thứ, nhưng vì từ trước đến giờ nhà họ Lưu luôn coi trọng huyết mạch, cho nên việc này mới không thành.

Về sau nhờ vào thiên phú cùng sự chững chạc của mình, lúc này cha tôi mới được người trong gia tộc giao cho trọng trách người giữ mộ, nhưng do chuyện của ông nội mà đa số các cao thủ trong gia tộc đều phải đi giải quyết hậu quả, nên chỉ còn cha tôi và một số người thuộc dòng thứ ở lại trong thôn.

Cũng chính vào lúc này, cha mẹ của tôi đã gặp nhau, người trong tộc cũng không phản đối mặc dù mẹ tôi chỉ là một người bình thường, có lẽ vào lúc đó nhà họ Lưu đã sa sút, thêm chuyện của ông nội vì thế mà khó tìm được nơi nào môn đăng hộ đối, cứ như vậy tôi được sinh ra.

Mà trọng điểm là trước khi sinh tôi ra, vì nhiều nguyên nhân mà cha tôi phải đi vào một ngôi mộ nhà Thanh, lúc đó mẹ tôi cũng rất muốn đi theo.

Trước kia cha tôi cũng không phải là chưa từng vào những ngôi mộ như thế, nhưng không biết vì sao mẹ tôi người chưa bao giờ tranh cãi vô lý lại sống chết tuyên bố phải cho bà theo cùng nếu không sẽ mang tôi cùng chết chung.

Cha tôi không còn cách nào khác, thêm hành động khác thường lần này của mẹ tôi, vì vậy ông ấy không an tâm nên đã dẫn mẹ tôi theo cùng.

Cũng may lúc đó bụng cũng chưa lớn nên không ảnh hưởng đến việc đi đường, vả lại mẹ tôi cũng đã quen với cái khổ nên trên đường đi có đôi lần còn giúp đỡ cha tôi, khiến cho ông ấy nghĩ rằng lần này dẫn theo mẹ tôi là đúng.

Nhưng biến cố lại xảy đến khi ở trong ngôi mộ nhà Thanh kia, cha tôi trước giờ chưa bao giờ thất bại thì lần này lại nhiều lần đưa ra phán đoán sai lầm dẫn tới ngôi mộ sụp đổ, cũng may trong giây phút cuối cùng cha tôi đã kịp thời kéo mẹ tôi ra khỏi nơi đó. Tốt xấu gì cũng nhặt về được một cái mạng.

Nhưng mẹ tôi không may dính phải khí độc, cha tôi dốc hết sức cũng cứu được bà nhưng chỉ là nhất thời mà thôi, cho đến khi sinh tôi ra thì mẹ tôi liền qua đời.

Trước khi mất bà còn bắt lấy tay của ông ấy, kêu ông ấy đừng đi xuống những ngôi mộ đó nữa, yên phận nuôi tôi khôn lớn, cũng đừng cho tôi tiếp xúc với mấy thứ này.

Tình cảm của cha mẹ rất tốt, thêm nữa cha tôi là người luôn giữ chữ tín vì thế sau khi mẹ mất, ông ấy cũng an phận làm người giữ mộ, ngay cả những người dòng thứ trong tộc cũng không gặp lại nữa, cũng gạt luôn cả tôi. Khi tôi còn bé xem được những cuốn sách cổ kia thật ra là do ông ấy không nỡ vứt đi.

Điều khiến tôi giật mình là khi ông ấy nói rằng lúc ở ngôi mộ cổ nhà Thanh đã từng thấy qua những cái hố có hình dạng như cái chén, mà đáy hố đều rất gồ ghề, mà ông ấy cũng vì đụng vào những cái hố này mới suýt bị chôn sống.

Chuyện này tôi vẫn nhớ rõ những không biết vì sao lúc nãy lại quên mất, bị Toản Địa Thử thôi miên nên mới nhớ lại.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy những thứ này không có liên quan gì đến những cái mà cha tôi thấy, bởi vì chúng tôi nhiều người như thế đứng ở đây cũng không thấy có chút động tĩnh gì, có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng?

"Thằng nhóc nhà cậu tính tình cũng không nhỏ nhỉ." Toản Địa Thử đứng bên cạnh tôi nói: "Lão Yên từng nói qua về thân thế của cậu, Hắc Linh Tinh Quan, cũng nên có chút tính tình. Nhưng mà anh bạn nhỏ này, cậu cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà muốn kéo mọi người chôn cùng."

Tôi nheo mắt, ông ấy có ý gì thế?

Không biết ông ấy lấy đâu ra một cây gậy, gõ lên đất một cái: "Bảy ngôi sao lệch vị trí, trăm ngôi sao rơi, đây chính là bùa đòi mạng."

Tôi lúc trước chỉ nghĩ địa hình nơi này có vấn đề, nhưng nghe ông ấy nói vậy, cơn tức giận kia nháy mắt đã tan thành mây khói, cũng nói ra hết đoạn chuyện xưa của cha tôi.

"Chỉ là tôi cũng không rõ ràng lắm, cha tôi mất đã nhiều năm rồi, những chuyện cũ của ông ấy cũng chỉ là buột miệng kể." Tôi giải thích với Toản Địa Thử.