Chương 895 Lan Đình Tập Tự
Toản Địa Thử gãi cằm, sau đó vẫy tay về hướng của lão Yên, ông ấy rõ ràng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa chúng tôi nhưng không biết đang có suy nghĩ gì.
Toản Địa Thử kêu ông ấy mấy tiếng mới thấy ông ấy phản ứng lại rồi chậm rãi đi tới.
"Lão Yên, tôi nghĩ chúng ta nên thừa dịp còn sớm!" Toản Địa Thử không đầu không đuôi nói.
Sau đó nói không ngờ sâu bên trong lại có thứ tốt.
Tôi sững sốt, hoá ra ông ấy nói như vậy là có ý này.
Còn làm hại tôi và lão Yên nghiên cứu lâu như vậy...
"Thứ tốt? Cũng chưa chắc." Lão Yên cười nhạt hai tiếng nói: "Cậu không phải theo chân thứ tấn công cậu mà tới sao? Vậy thứ kia đâu rồi."
Toản Địa Thử thử đập vài cái xuống đất, nói là thứ đó ở dưới này, vì vậy nên mới kêu chúng tôi tới.
"Có nhìn rõ nó là thứ gì hay không?" Lão Yên thận trọng hỏi.
Toản Địa Thử lắc đầu nói nhìn có vẻ đen đen, cao bằng một nửa ông ấy, nhìn khá giống mèo.
"Là li miêu à?" Đại Đầu ở một bên nôn ói đột nhiên mở miệng.
Nói là trong núi này có rất nhiều li miêu, nước tiểu của nó có độc có thể gây ra ảo giác, có rất nhiều gia cầm lẫn nhiều dã thú trúng chiêu, cứ như vậy bị nó mổ bụng ăn, thậm chí là người dân đi rừng có khi cũng bị sa bẫy, may mắn sống sót chạy trở về thì kể thành là do yêu ma quấy phá, nhưng thực tế nó chỉ là li miêu.
Toản Địa Thử thở ra một hơi, nói ông ấy đã vào Nam ra Bắc nhiều năm nhưng chưa từng nghe tới loài li miêu nào như vậy, chỉ nghe nói đến điển cố Bao Thanh Thiên phá án li miêu đánh tráo Thái Tử, còn thứ này rốt cuộc là gì?
"Con li miêu có hình dạng giống như mèo, nhưng đầu lại giống hồ ly hoặc con chồn, dài hơn nửa mét, con li miêu mà ông nhìn thấy có khi là tổ tiên của loài li miêu! Mấy thứ này thích ẩn núp ở trong rừng, dùng nước tiểu để đánh dấu địa bàn thuộc quyền sở hữu của nó, lại dẫn con mồi tiến vào, khi con mồi trúng chiêu thì săn giết." Đại Đầu kể mà như đang đọc thuộc lòng, tôi nghe mà không ngừng gật đầu, quả thật chính là một giáo sư Hứa khác.
****3:
Tôi nhìn sơ qua thung lũng, nơi này nói nhỏ không thì không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn, bốn phía bao quanh là rừng núi, chỉ có nơi này là trống không. Nhìn qua khá giống với những gì Đại Đầu miêu tả.
Toản Địa Thử đảo mắt một vòng: "Nói vậy con li miêu đó dẫn chúng ta tới đây là để làm bữa trưa cho nó à?"
Sắc mặt Đại Đầu có chút kỳ lạ, Toản Địa Thử không để anh ta kịp dông dài, thúc giục anh ta có chuyện thì nói mau.
"Cái đó, tiền bối à, có lẽ nó tưởng ông là chuột, mãi đến khi xuống đây mới cảm thấy không ổn vì vậy mới trốn đi." Đại Đầu tiếp tục ấp úng nói.
Nhưng lần này Toản Địa Thử không rảnh mắng mỏ anh ta, chỉ nhíu mày, sau đó xắn tay áo lên, nói là phải đào nơi này lên rồi xách con li miêu kia ra, không chừng còn có chút tác dụng.
"Chờ một chút!"
Tôi vội vàng ngăn lại, chuyện này không phải chuyện đùa, có thể dẫn đến kết quả như năm xưa cha tôi từng gặp rồi mang đến phiền toái cho chúng tôi cũng nên.
Toản Địa Thử phun nước miếng vào hai lòng bàn tay, nói tôi yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra chẳng phải sẽ tự đập bản hiệu của chính ông ấy sao? Ông ấy tự biết có chừng mực.
Sau đó tôi nhìn ông ấy móc ra từ bên hông một đoạn tre nhỏ đã vàng ố, bề ngoài bị mài nhẵn đến phát sáng, nhìn một cái liền biết vật này đã theo ông ấy rất lâu.
Ở hai đầu của cây tre đều có một lỗ nhỏ được xâu lại với nhau bằng dây thừng.
Toản Địa Thử dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt lấy sợi dây thừng ở hai bên, từ từ vuốt từ mép tiến vào giữa thân tre, thực hiện khoảng năm lần mới chậm rãi đặt nó xuống dưới đất rồi nhấn mạnh xuống một cái.
Động tác như nước chảy mây trôi mang theo một sức mạnh vô hình, đã nhấn thanh tre xuống lớp đất dưới chân ông ấy.
Chuyện thần kỳ đã xảy ra khi lớp đất bên dưới thanh tre sụp xuống mà không có chút động tĩnh gì, cũng không ảnh hưởng gì đến những phần đất bùn khác.
Nhưng đất bùn vốn dĩ là loại dính liền với nhau, nếu dùng xẻng đào cũng không có khả năng tách lớp bùn ra được hoàn toàn như vậy.
"Nhóc con, nhìn kỹ này!" Toản Địa Thử nháy mắt về hướng tôi, thanh tre lại làm hành động y hệt ở phần đất xung quanh, đất sụp xuống hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng lộ ra một cái hố to bằng đầu người.
Cái này cũng chưa tính là xong, chỉ thấy Toản Địa Thử lau sạch thân tre sau đó nhét vào hông, rồi từ từ đi vào trong cái hố đó.
Súc cốt công...
(*)Súc Cốt Công trong tiếng Trung, “súc" nghĩa là "thu nhỏ", "cốt" là "xương" chỉ việc vận công làm xương cốt co rút lại.
Tôi kinh ngạc xém chút tròng mắt cũng lọt ra ngoài luôn, môn võ này tôi đã từng nghe qua nhưng luôn cho rằng đó chỉ là lời đồn nhảm, xương người làm sao có thể mềm đến trình độ đó?
Nếu Toản Địa Thử không biến mất trước mặt tôi thì tôi khó mà tin được.
Thì ra đây là lý do ông ấy có biệt hiệu là Toản Địa Thử.
Khó tránh ông ấy có thể trộm nhiều cổ mộ như vậy, phương pháp đào hố trộm này có ít khả năng chạm đến cơ quan nhất, lại không tốn nhiều sức, vì thế mà việc trộm mộ cũng dễ dàng như lấy đồ từ trong túi vậy.