← Quay lại trang sách

Chương 896 Lan Đình Tập Tự

Cái này gọi là thuyền bị lật trong rãnh nước may mắn vớt lên được, nếu không giờ đây ông ấy cũng là một kẻ trộm mộ khiến quốc gia đau đầu đấy.

"Ngạc nhiên lắm hả?" Lão Yên không biết từ lúc nào đã đứng ở kế bên, tò mò hỏi.

Tôi thật thà gật đầu, cảm thán chiêu này không thể không khiến người khác kinh ngạc.

Thêm nữa cái lưng gù của Toản Địa Thử khá rộng, nếu không luyện sút cốt công đến nhuần nhuyễn thì khó mà chui vào được.

Lão Yên đắc ý nói: "Bằng không thì giữ cậu ta lại làm gì? Lúc trước tội mà cậu ta phạm phải, có bắn chết mười lần cũng không đủ, nếu không phải bản lĩnh này của cậu ta là độc nhất thiên hạ chỉ có mình cậu ta làm được, thì dù là tôi cũng không bảo vệ được cậu ta.”

Tôi gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, khó trách lần này lão Yên muốn dẫn theo ông ấy, bởi vì phạm vi của Chiêu Lăng rất rộng nếu có Toản Địa Thử thì chúng tôi cũng giảm bớt việc đi đường vòng.

"Đúng rồi lão Yên, lúc nãy ông vừa nghĩ gì thế?" Tôi nhìn vào trong hố, khắp nơi đều đen nghịt khó thấy thứ gì bên trong, thế là bèn tìm chuyện để hỏi.

Nhưng dường như ông ấy có gì đó khó nói, một lúc sau mới hỏi ngược lại tôi, có tin việc quay ngược thời gian không?

"Cái gì?" Tôi ngây ngẩn.

"Quay ngược thời gian." Lão Yên nghiêm túc diễn tả, nhìn nét mặt kia thật không giống nói đùa.

Tôi hỏi ông ấy tại sao lại hỏi việc này, ông ấy không trả lời, chỉ hỏi tôi có tin hay không.

Tôi buồn cười lắc đầu: "Dĩ nhiên là không, nếu có thể quay ngược thời gian thì nhiều chuyện sẽ thay đổi, đến lúc đó làm sao quay trở về?"

"Cậu nói cũng có lý, nhưng tôi vừa mới phát hiện một chuyện rất kinh khủng, khiến cho tôi không thể không tin tưởng trên đời này thật sự có chuyện quay ngược thời gian." Lão Yên đáp.

Sắc mắt tôi căng cứng, hỏi ông ấy phát hiện được điều gì.

Ông ấy chỉ về khu rừng rậm rạp phía trước, sau đó khẽ nói: "Cậu nhìn nơi đó, nhìn thấy gì?"

Tôi nhìn theo hướng ông ấy chỉ, vẻ mặt từ từ thay đổi, tại sao dáng vẻ của mặt trời giống như chỉ mới vừa lên?

Tính theo thời gian chúng tôi lên đường vừa vặn là vào sáng sớm, sau đó khi ở trên dây xích sắt thì mặt trời cũng đã lên khá lâu rồi, dù như thế nào cũng không thể là mặt trời mới vừa ló dạng được.

Lão Yên thấy tôi đã hiểu, liền xoa cằm nói: "Lần này chơi vui đấy, theo cậu thì mặt trời này là thật hay giả?"

Mặt trời mà cũng có giả sao?

Tôi cẩn thận quan sát nó, chân mày dần nhíu lại, mặt trời này dù xét về quầng sáng hay độ sáng đều không thể là giả được, vậy có khi nào giống như lời lão Yên nói là thời gian đang quay ngược không?

Tôi lắc đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lời vừa đến miệng thì không nói ra được bèn nuốt ngược về, nhìn lão Yên xin chỉ thị, chuẩn bị tiến đến gần mặt trời này để nghiên cứu.

"Được, cậu đi đi, chỉ là trong vòng nửa tiếng phải trở lại, nếu cậu không trở về tôi sẽ phái người đi tìm, nhớ phải thật cẩn thận." Lão Yên suy nghĩ một chút rồi dứt khoát đồng ý, nhưng lại cho thời gian cực kỳ ít, phải biết là mặt trời này tuy nhìn gần nhưng thực tế không biết là bao xa, muốn đến gần cũng phải tốn nửa ngày, nhưng hiện tại chỉ cho tôi nửa tiếng...

Nhìn vẻ mặt lão Yên rõ ràng không phải là đang nói đùa, tôi cũng biết chuyện này nhất định có điều kỳ lạ, vì vậy đã gật đầu nói yên tâm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng nửa tiếng tôi nhất định sẽ trở về.

"Úi chà, anh bạn nhỏ, cậu nói gì cũng nên chú ý một chút, còn chưa lên đường mà đã nói lời đen đủi rồi! Được rồi, coi như là lời trẻ con nói không biết đúng sai vậy, nhanh đi đi." Lão Miêu im lặng kéo tôi, nói một tràng dài mới thả ra, tôi bị anh ta làm cho dở khóc dở cười, lắc đầu mỉm cười cảm ơn anh ta.

Sau đó buộc chặt tay áo, ống quần một lượt, vượt qua đáy thung lũng trực tiếp tiến vào khu rừng.

Vừa vào trong rừng tôi liền cảm thấy thời hạn nửa tiếng của lão Yên đúng thật là giỡn chơi, chứ cánh rừng rậm rạp này đến chỗ đặt chân cũng không có, đi lên trăm mét có lẽ cũng phải mất hơn nửa tiếng.

Vì vậy tôi đã có ý muốn bỏ cuộc khỏi đi kiểm tra nữa, nhưng suy nghĩ tới việc mọi người đều đang chờ, không tính mấy người lão Yên, nhưng còn có người ngoài là mấy người lão Miêu, nếu tôi chưa chiến đã lui, trở về kiểu gì cũng bị chê cười.

****4:

Tôi chọn một cây có độ lớn ngang eo tôi, rồi leo lên, tính ra leo lên như vậy lại phát hiện ra chỗ tốt. Bởi vì rừng cây rất dày, vì thế leo lên cây di chuyển dễ dàng hơn đi ở phía dưới, nhảy vài bước tôi có thể tiến tới phía trước tận vài mét, có lúc tôi dường như nghĩ rằng mình chính là một con khỉ, có thể tự do đi lại nơi rừng sâu.

Loại cảm giác này rất mới mẻ, nếu không phải trên người còn có nhiệm vụ thì tôi đã dạo chơi một hồi. Nhưng nhìn ánh mặt trời phía trước xuyên qua tán cây, trong lòng tôi chợt rét run, thu lại tâm tư vui chơi nhanh chóng nhảy về phía trước.

Mười phút sau, tôi dừng lại trước một cái cây có kích thước phải cỡ năm người ôm, hô hấp điều chỉnh đến mức thấp nhất, cả người ẩn núp sau rừng lá cây rậm rạm, từ khe hở của lá cây nhìn xuống phía dưới.