← Quay lại trang sách

Chương 898 Lan Đình Tập Tự

Trường Không không thay đổi sắc mặt, đùa giỡn nói: "Cậu đây là đang nói ra những suy nghĩ trong lòng à, sao lại nóng vội như vậy?"

"Anh!" Thiên Diện Hiệp hiển nhiên không có miệng lưỡi như Trường Không, bị anh ta nói đến đỏ cả mắt, vốn là đang tựa người trên cây bây giờ đã trực tiếp ngồi dậy, mặc dù tôi không nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của anh ta nhưng đoán chừng là muốn xé miệng của Trường Không. Dù sao thì dáng vẻ của Trường Không thật khiến người khác rất tức giận.

Tôi có chút kinh ngạc, Thiên Diện Hiệp là một trong những áp chủ bài của 303, Trường Không là phụ tá của Lưu Hàn Thu, địa vị ở 303 cũng khá quan trọng, không nghĩ tới hai người này lại có mâu thuẫn với nhau?

Nhưng đối với tôi đây quả thật là chuyện tốt, sợ nhất là bọn họ keo sơn gắn bó, vậy thì có chút khó chơi.

"Đủ rồi, cả hai người cùng đi ra ngoài luôn là như vậy, nếu còn nói thêm gì thì một trong hai người quay về đi." Lưu Hàn Thu nhức đầu nhíu mày nhìn Trường Không và Thiên Diện Hiệp một lượt.

Trường Không ra vẻ sao cũng được, tiếp tục phe phẩy quạt xếp, nhưng Thiên Diện Hiệp lại có chút sững sốt. Sau đó dựa người ra phía sau, có chút chán chường.

Tôi cũng nhìn ra Lưu Hàn Thu tức giận chủ yếu hướng về Thiên Diện Hiệp, ông ta vẫn luôn bảo vệ Trường Không.

Cũng khó trách, lão Yên từng nói qua, Trường Không là quân sư của 303, cao thủ khó chiêu mộ, nhưng quân sư cũng không phải dễ tìm, nhiều kẻ tự nhận thông minh nhưng thực tế đều ngu ngốc.

****5:

Quả nhiên, Lưu Hàn Thu hỏi Trường Không thấy thế nào? Hay là để cho Thiên Diện Hiệp đi ly gián khiến chúng tôi gà chó không yên.

Tôi nắm chặt tay tạo thành quả đấm, nếu như bọn họ phái Thiên Diện Hiệp, thì tôi cũng không ngại lặng lẽ theo sau anh ta, tốt nhất là có thể để anh ta tụt lại ở phía sau.

Ngoài dự liệu là Trường Không lại lắc đầu, hỏi Thiên Diện Hiệp vì sao lại nóng nảy? Trường Không tỏ ý muốn anh ta bình tâm lại chớ có nóng nảy, anh ta tự có cách.

"Lần trước cậu chưa có được sự đồng ý của chúng tôi đã tự ý tiếp xúc với Lưu Trường An, cậu nghĩ đối phương chỉ là một thằng nhóc, nhưng cuối cùng không moi được lời nào từ cậu ta mà trái lại còn tiết lộ mục đích của chúng ta, bây giờ bọn họ chắc chắn đã có ý đề phòng, chỉ cần cậu biểu lộ một chút gì đó không giống, bọn họ rất có thể sẽ giết lầm còn hơn bỏ sót. Cậu có chắc là mình có thể cải trang giống y hệt không?" Trường Không từ từ nói, rõ ràng không muốn cãi nhau với Thiên Diện Hiệp.

Thiên Diện Hiệp lần này không có ý kiến, dù sao cho dù có cải trang giống hơn đi nữa thì cũng chỉ là hàng nhái, chỉ cần để lộ chút khác biệt thì sẽ thất bại trong gang tấc.

Trường Không vẫn chưa nói xong, theo ý của anh ta nếu mục đích của bọn họ là vì muốn làm rõ chuyến đi của chúng tôi là vì cái gì, như vậy theo sau là lựa chọn tốt nhất, không cần phải thêm rủi ro.

Dù sao lão Yên cũng không phải ăn chay, không may bị phát hiện để cho lão Yên nắm được chứng cứ, cho dù họ có thể giải thích thì 303 cũng nhất định phải chịu phạt.

Lưu Hàn Thu gật đầu: "Quân sư nói không sai, vẫn là theo dõi cho thoả đáng, không biết bọn họ bây giờ có đang đi qua dây xích sắt không. Chậc, thật là đáng thương, có đường mà không đi, một hai phải đi bằng dây xích sắt, lão Yên làm chủ nhiệm càng già càng hồ đồ."

Có đường?

Sắc mặt tôi căng thẳng, không biết đường mà ông ta nói có phải là đường mà nhóm Nha Tử đi không, nếu như không phải, chẳng lẽ còn đường nào đó đã bị che dấu khiến chúng tôi không tìm thấy.

Tôi kiểm tra thời gian, sau khi bị trì hoãn, chỉ còn chưa đầy tám phút, tôi chăm chú lắng nghe thấy bọn họ không nói gì hữu ích nữa nên tôi đã khom người khẽ cử động, chuẩn bị đi trở về.

"Ai?"

Đột nhiên, Dạ Tinh mở mắt ra nhìn về hướng tôi, tôi bị dọa cho giật mình, nấp ở nơi đó không dám động.

Dạ Tinh lạnh lùng: "Đi ra đi, tôi đã nhìn thấy rồi."

Trong lòng tôi hơi kinh ngạc, tôi dùng Thất Bộ Định Hải dù không thể nói là hoàn toàn không phát ra âm thanh, nhưng cũng không đến nỗi để cho Dạ Tinh ở khoảng cách xa như thế này phát hiện được chứ?

Dạ Tinh nhìn chằm chằm vào cái cây này, tôi không dám nhúc nhích, đám người Lưu Hàn Thu đã nhìn qua đây, Thiên Diện Hiệp trực tiếp ngẩng đầu nhìn về hướng của tôi quan sát, cũng may là tán cây đủ dày khiến anh ta cũng không nhìn ra gì.

"Đi tới xem thử." Lưu Hàn Thu lạnh lùng nói.

Thiên Diện Hiệp gật đầu, khi anh ta chuẩn bị đi tới, lòng bàn tay của tôi đã túa ra đầy mồ hôi, suy nghĩ cách để rút lui thì mới phát hiện ra trong tình huống này không có cách nào để rời đi mà không kinh động đến bọn họ.

Mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống, Thiên Diện Hiệp đã tiến tới gần nửa đường, chỉ cần gần thêm một xíu nữa, không cần phải vén lá cây lên cũng có thể phát hiện ra tôi.

Vừa thấy không có khả năng rút lui, chuẩn bị trực tiếp xông ra, phát hiện thì phát hiện đi, không thể thua khí thế được!

"Sao hả, tìm tôi?"

Đột nhiên một cách tay xuất hiện chặn lấy bả vai tôi, tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng bên người truyền tới.

Tôi ngẩng đầu quay lại nhìn, chỉ thấy cô Tứ đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm phía dưới, trong mắt đều là dáng vẻ bị quấy rầy rất không thoải mái.