← Quay lại trang sách

Chương 899 Lan Đình Tập Tự

Tôi chú ý thấy vẻ mặt của Thiên Diện Hiệp đã trở nên cứng ngắc, không đợi cô Tứ kịp làm gì anh ta đã ngã xuống, còn Lưu Hàn Thu và Trường Không cứ như nhìn thấy quỷ vậy.

Đến Dạ Tinh cũng thay đổi sắc mặt, có chăng là cậu ta còn khá hơn chút, ít nhất còn có thể bình tĩnh.

Điều này khiến tôi không kiềm được tò mò, cô Tứ rốt cuộc đã làm gì bọn họ, trước đây thái độ của Lưu Hàn Thu đối với cô Tứ không thể nói là cung kính được.

Trong lúc tôi đang nghi ngờ, Lưu Hàn Thu nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Bí mật của "Tinh Quan Yếu Quyết" tôi đã nói cho ngài rồi, ngài còn đi theo tôi làm gì?"

Trong lòng tôi khẽ động, đám người Lưu Hàn Thu sợ hãi như vậy, có phải vào lúc cô Tứ hỏi ra bí mật này đã làm gì đó?

Mặc dù không thể tin được, nhưng xét theo thái độ của Lưu Hàn Thu thì đây quả thực là sự thật. Tôi cảm động liếc nhìn cô Tứ, nhưng cô ấy không nhìn tôi, mặc dù tay cô ấy vẫn đang đặt trên vai tôi nhưng lại xem tôi như không hề tồn tại.

Tôi không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt bày tỏ lòng biết ơn. Đột nhiên bàn tay cô Tứ cử động, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai tôi.

Cô ấy là đang an ủi tôi sao?

Cảm nhận được điều này, tôi lại càng thêm vui vẻ, không nghĩ tới cô ấy nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra lại vô cùng dịu dàng.

"Lưu Hàn Thu, tôi nghĩ tôi đã cảnh cáo ông rồi." Cô Tứ bình tĩnh nói: "Hay là ông cảm thấy tôi đã tạm rời đi nên ông mới không có chút kiêng nể gì?"

Xem ra cô Tứ cũng không muốn duy trì thái độ hoà bình ngoài mặt nữa.

Lưu Hàn Thu hiển nhiên cũng vậy, ông ta cười lạnh: "Ngài cũng chỉ là người mà 701 mời từ bên ngoài, mà đã gọi là bên ngoài thì tức là không phải người mình vì sao ngài còn muốn ra mặt cho bọn họ?"

"Ừm." Cô Tứ nhàn nhạt đáp, khiến sắc mặt của Lưu Hàn Thu biến thành màu gan heo.

Tôi nghe thế cũng buồn cười, gì mà không phải người mình, tôi dám chắc không có ai trong 701 xem cô Tứ là người ngoài, tên Lưu Hàn Thu này đúng là cái gì cũng dám nói.

Cũng may cô Tứ hoàn toàn không bị ông ta ảnh hưởng, sắc mặt bình tĩnh như cũ.

"Chuyện của tôi và lão Yên, ngài không nên nhúng tay vào, cô Tứ, tôi tôn trọng ngài là một vị cao nhân, nhưng ngài cũng không thể một bên trọng một bên khinh chứ?" Lưu Hàn Thu mắt thấy không thể khích bác ly gián được nên lập tức đổi chiêu khác.

Mà chiêu này có vẻ lại chính xác, bởi vì tôi nghe lão Yên nói cô Tứ không chỉ là viện trợ bên ngoài của 701 mà quan trọng hơn cả là cô ấy chủ yếu phối hợp cùng quốc gia để hành động, vì vậy theo lý thuyết mà nói thì cô ấy cũng phải giúp cho 303.

Cô Tứ ồ một tiếng, sau đó giơ tay lên: "303 còn thuộc về quốc gia à?"

Cô ấy nhàn nhạt nói một câu khiến cho sắc mặt của Lưu Hàn Thư nhanh chóng thay đổi, lạnh giọng chất vấn: "Không thuộc về quốc gia thì còn thuộc về cái gì, cô Tứ, ngài đừng có ngậm máu phun người."

"Lưu Hàn Thu, liệu mà rời khỏi núi Cửu Vĩ, tôi còn có thể giúp ông đè xuống một số chuyện, nếu không thì..." Cô Tứ nâng mí mắt.

Lưu Hàn Thu hồi lâu không nói gì thêm, chắc là đang cân nhắc nhưng cô Tứ cũng không cho ông ta thời gian, chỉ nói cô ấy không rảnh để lãng phí thời gian ở nơi này, mau nhanh chóng quyết định.

"Đừng hòng!" Hồi lâu Lưu Hàn Thu mới lạnh lùng nói, ông ta cho rằng cô Tứ không thể uy hiếp được mình.

Tôi thấy có chút kỳ lạ, Lưu Hàn Thu không phải là người như vậy, ông ta rất khéo đưa đẩy, cũng rất biết tìm lợi tránh hại, bị cô Tứ uy hiếp như vậy ông ta phải lựa chọn rời đi mới đúng, bởi vì ngay cả mục đích chúng tôi đi chuyến này ông ta cũng không biết, tội gì phải kiên trì như vậy?

Sự kiên trì của ông ta khiến tôi nghi ngờ về mục đích chuyến đi lần này của bọn họ, nhất định không chỉ đơn giản muốn theo dõi chúng tôi, có lẽ còn mục đích khác.

Cô Tứ cũng không nói gì chỉ vỗ vai tôi, tôi nhìn về phía cô ấy, tầm mắt của cô ấy vẫn hướng về phía dưới, nhưng bàn tay lại đưa về phía tôi, trong tay cầm một cuốn sách nhỏ.

Tôi biết cô ấy đang đưa cho mình cái gì, vội vàng cầm lấy cuốn sách nhỏ vào trong tay, đang muốn xem tiếp thì cô Tứ đã làm một động tác - đi.

****6:

Tôi tò mò nhìn cô ấy, nhưng cô ấy không giải thích mà quay người nhảy xuống. Tôi không có thời gian để suy nghĩ, đây là cơ hội tốt nhất trong khi sự chú ý của họ đang đổ dồn vào cô Tứ, tôi lập tức quay người bỏ đi. Đến khi quay đầu lại, tôi đã không còn nhìn thấy cô ấy nữa.

Cô Tứ có cùng tôi quay về không?

Tôi suy nghĩ trong lòng tự biết đó là vọng tưởng, từ ánh mắt của cô Tứ không biết vì sao tôi lại cảm thấy nhất định cô ấy sẽ rời đi. Tôi không biết nguyên nhân vì sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này, nhưng tuyệt đối không phải vì chúng tôi, còn việc giúp tôi trốn đi có chăng cũng chỉ là đúng lúc mà thôi.

Tôi muốn ở bên cô ấy, nhưng cũng biết điều đó không thực tế, vì vậy chỉ có thể ngăn chặn nỗi nhớ nhung trong lòng.

Sau bao thăng trầm tôi rốt cuộc cũng trở lại thung lũng, đúng lúc lão Yên đang lo lắng đi lòng vòng, còn Côn Bố cũng chuẩn bị xuất phát đi tìm tôi.