Chương 900 Lan Đình Tập Tự
Cậu quay về rồi!"
Lão Yên nắm lấy tay tôi, hỏi tôi thế nào, có tìm hiểu được gì khác thường không.
Tôi lắc đầu giải thích mình không có đến gần mặt trời, lão Yên có chút thất vọng nhưng vẫn vỗ bả vai tôi cười nói cũng đúng, chúng ta đều hồ đồ hết rồi, mặt trời đâu phải là thứ mà chúng ta có thể tới gần?
Thấy ông ấy an ủi tôi, tôi mỉm cười nói không phải vì không thể đến gần mà là tôi đã phát hiện một chuyện khác.
Tôi gọi Côn Bố và lão Yên tới gần, hạ thấp giọng kể chuyện của Lưu Hàn Thu và cả việc cô Tứ xuất hiện. Đầu tiên lão Yên mặt đầy giận dữ, sau đó lại tỏ ra khinh bỉ mắng tên trọc đó cả ngày không chịu làm việc cứ thích đi phá hoại.
"Cuốn sách của cô Tứ đâu?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ông ấy nhanh chóng ném chuyện của Lưu Hàn Thu sang một bên rồi kêu tôi đưa cuốn sách của cô Tứ cho ông ấy xem.
Tôi đưa sách cho ông ấy, ông ấy mới lật hai trang sắc mặt đã thay đổi, sau khi xem hết, mới vẫy tay về hướng tôi. Tôi tiến tới, ông ấy hạ giọng thần bí nói: "Trường An, cậu nhớ kỹ câu này."
"Hả?" tôi nghi ngờ hỏi.
Ông ấy nhìn sang hai bên, Côn Bố tự giác nhích sang bên cạnh hai bước, bọn lão Miêu cũng hiểu ý không lại gần, lão Yên mới chậm rãi nói: "Chuyện liên quan đến Lưu Hàn Thu và cô Tứ, cậu đều coi như không thấy đi."
Gì chứ?
Tôi gần như tưởng mình đang nghe nhầm, tại sao lại phải giả vờ như không nhìn thấy?
Chuyện cô Tứ xuất hiện cũng coi như dễ hiểu, có thấy hay không cũng không ảnh hưởng đến hành trình của chúng tôi. Nhưng còn chuyện của Lưu Hàn Thu, việc ông ta theo dõi chúng tôi chính là một mối đe doạ, nếu giả vờ như không có gì, chẳng phải sẽ để bọn họ được như ý sao?
Lão Yên vỗ vai tôi, đặt cuốn sách nhỏ mà cô Tứ cho tôi vào trong lòng ngực rồi bảo tôi cứ làm theo.
Tôi muốn xem nội dung cuốn sách đó nhưng ông ấy từ chối, nói rằng cô Tứ đã đặc biệt đưa cho ông ấy nên tôi không cần phải biết nội dung.
Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy, rõ ràng là cô Tứ đưa cho tôi mà...
“Này nhé, cô Tứ đã sớm đoán trước được trên đường đi cậu sẽ không có thời gian mở ra, cứ coi như không biết là được, trong lòng tôi hiểu rõ.” Mặt lão Yên không đỏ, cứ như vậy qua loa nói với tôi.
Nhưng tôi cũng không quá vướng bận chuyện này, bởi vì tôi hiểu rằng nếu lão Yên không cho tôi xem thì chắc chắn là vì ông ấy cảm thấy hiện tại tôi không thích hợp để xem nó. Tóm lại đều là vì tốt cho tôi, nên tôi không cần phải vì điều này mà sinh sự với ông ấy.
Thế nên tôi đổi chủ đề, hỏi ông ấy sao lâu vậy rồi mà Toản Địa Thử vẫn chưa ra khỏi hố?
Tôi vừa đi vừa về cũng đã qua một tiếng rồi.
Ầm!
Tôi đang tự hỏi thì một bóng đen từ trong hố chui ra, à không phải mà là bị ném ra, nện xuống xuống đất phát ra một tiếng động mạnh, thẳng đờ rồi bất động.
Sau đó là tiếng cười của Toản Địa Thử: "Nhóc con, cậu lo lắng cho tôi à?"
Giọng nói vang lên, ông ấy lăn ra khỏi cái hố, toàn thân co lại giống như một con rắn đang cuộn người, ở trước mặt chúng tôi giãn ra trông vô cùng mềm dẻo.
Toản Địa Thử từ dưới đất bò dậy, đầu tiên là nhìn về phía chúng tôi cười, sao đó ném đồ ra phía trước, dùng chân đá, hung tợn nói: "Đừng có mà giả chết, tao biết chút sức mạnh này không đủ quăng chết mày đâu."
Tôi đưa mắt nhìn theo ông ấy, thấy một vật gì đó dài khoảng một mét trông giống như một con chuột vừa giống một con cáo đang nằm ở đó, mỗi bên miệng đều lộ ra một chiếc răng bén nhọn. Bất kể Toản Địa Thử có đá nó như thế nào nó cũng không có phản ứng, cả người cứng đờ như thể đã chết từ lâu.
"Đây chính là con li miêu đó hả?" Tôi tò mò xem xét con vật này, trông giống một con dã thú hơi to lớn tí, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Lão Miêu xông tới, nửa quỳ xuống chỗ con li miêu đó rồi dùng mũi ngửi, hưng phấn huơ tay múa chân, nhìn chúng tôi không sao nói rõ được, sau đó liền nghe được anh ta nhìn về phía Toản Địa Thử hô lớn: "Tiền bối, tiền bối, vật này có thể cho tôi không?"
Toản Địa Thử khó hiểu hỏi anh ta muốn vật này làm gì, anh ta mặt đầy hưng phần giải thích: "Con li miêu này tôi biết, da nó có thể làm thành tấm thảm. Đoàn trưởng Lâm của chúng tôi nhìn thì khoẻ mạnh như vậy thôi, nhưng vài năm trước đầu gối đã từng trúng đạn, mặc dù chân đã chữa khỏi nhưng cứ đến mùa mưa là đau dữ dội, điều kiện hành quân của chúng tôi kém như vậy, lấy cái này làm thành cái mền cho anh ấy không phải rất tốt sao."
Đại Đầu buồn cười nói anh ta cũng không nghĩ tới thịt của li miêu chua như vậy, nước tiểu lại có độc, bởi vậy khi đụng phải đánh chết thì coi như xong việc, căn bản không có người nào nghĩ tới việc dùng nó để làm ra thứ gì. Vậy mà lão Miêu lại có thể dùng da của nó, mặc dù không so được với những loài khác nhưng có còn hơn không.
Tôi cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy bọn họ như vậy, hiếm thấy người có thể luôn nghĩ đến chỉ huy của mình và có thể khiến mọi người lúc nào cũng nghĩ về anh ta, tôi nghĩ rằng đoàn trưởng Lâm không phải là một nhân vật đơn giản, e là ngoài việc là một người có võ công tốt, thì nhân cách của anh ta ắt hẳn cũng rất có sức hấp dẫn.