← Quay lại trang sách

Chương 901 Lan Đình Tập Tự

Toản Địa Thử cũng cảm thấy không có vấn đề, vật này đối với ông ấy cũng vô dụng, chẳng qua nhìn thấy con li miêu cả người đang cứng ngắt thì cười nói: "Thứ này đang giả chết đấy, nếu cậu có thể làm cho nó tỉnh, về sau tôi liền cho cậu."

"Khiến nó tỉnh làm gì chứ, vừa vặn nó giả chết, tôi dùng con dao làm thịt nó rồi trực tiếp lột da luôn không phải tốt hơn sao?" Lão Miêu không hiểu nói.

Toản Địa Thử lắc đầu, nói vạn sự vạn vật đều là tương sinh tương khắc, con li miêu này dẫn chúng tôi tới đây, mặc dù ý đồ của nó khiến chúng tôi gặp rắc rối nhưng rốt cuộc cũng không có làm chuyện gây hại đến chúng tôi. Vì vậy chúng tôi cũng không thể quá đáng, làm thịt nó như vậy cũng không thích hợp.

Lão Miêu nhất thời liền mất đi hứng thú, nói là không làm thịt nó thì sẽ không lấy được da, vậy việc làm cho nó tỉnh cũng không có gì thú vị, vừa nói vừa ra dấu cho Đại Đầu ý là cậu ta cũng đừng xen vào.

Tôi có chút bất đắc dĩ nhìn lão Miêu, người này sao lại nghe không hiểu ý như vậy chứ? Nếu Toản Địa Thử nói làm cho con li miêu này tỉnh tức là đã có biện pháp gì đó để giải quyết nó, hoặc có thể đã có cách đánh giá con li miêu này có phải đã làm nhiều điều ác hay không, hoặc là có thể trực tiếp giết.

Toản Địa Thử cũng lắc đầu, sau đó vẫy tay về phía tôi, để cho tôi thử xem có cách nào đánh thức con li miêu này không.

Tôi cười khổ, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một con li miêu, sao tôi có thể làm được gì chứ?

****7:

"Cậu cứ thử xem, cũng không mất gì mà." Toản Địa Thử kéo tôi tới chỗ con li miêu.

Tôi bất đắc dĩ nhún vai, nói vậy thì thử một chút.

Nói xong tôi liền lấy tay xoa bụng nó, nếu là li miêu thì chắc cũng giống như mèo, tôi nhớ mèo cực kỳ thích xoa bụng, nếu được xoa thì thường chúng sẽ thả lỏng toàn bộ cơ thể.

Cứ xoa như vậy khoảng một phút, cơ thể của li miêu vẫn cứ cứng ngắt, tôi quay đầu nhìn về phía Toản Địa Thử: "Tiền bối à, không có tác dụng rồi."

"Tránh ra!" Sắc mặt Toản Địa Thử thay đổi, đá chân về phía con li miêu. Tôi lập tức lùi về sau, nhưng đã quá trễ, một thứ ấm nóng bắn lên mặt tôi, mùi nồng nặc giống như nước tiểu kích thích lỗ mũi của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy choáng váng rồi chống tay xuống đất nhìn về phía trước. Một lúc sau, tôi vẫn không thể trụ nổi, “bùm” một tiếng, tôi đập mạnh xuống đất.

Sau đó tôi thấy một người đi về phía tôi - là cô Tứ, ánh mắt cô ấy để lộ ý cười hỏi tôi có xem qua cuốn sách mà cô ấy đã đưa cho tôi chưa, tôi xấu hổ lắc đầu, sắc mặt cô ấy nhanh chóng thay đổi, lạnh nhạt nói nếu cậu không đọc, như vậy tôi cũng sẽ làm như không quen biết cậu, vừa nói vừa xoay người rời đi.

Tôi đang muốn giữ cô ấy lại liền cảm thấy trên mặt đau nhức.

Ngay sau đó tôi thấy lão Yên đang giơ tay lên, hiển nhiên là còn muốn cho tôi thêm một cái tát.

"Ông, tại sao ông lại đánh tôi?" Tôi sờ gò má, với sức mạnh này nếu tát thêm một cái nữa thì mặt tôi sẽ sưng lên, ông ấy cũng thật dám xuống tay.

Lão Yên vẫy tay nói không có gì, chẳng qua nhìn thấy tôi bị nước tiểu của con li miêu làm cho mê mang, nhất thời không có thuốc giải sợ tôi chìm sâu vào ảo giác nên mới tát tôi một cái.

"Tôi có thuốc..." Đại Đầu yếu ớt mở miệng, bị lão Yên nhìn một cái liền bị doạ trở về.

Nhưng lời anh ta nói không thể nào rõ ràng hơn, chính là có thuốc giải, nhưng tại sao Lão Yên lại không dùng thuốc giải mà lại cho tôi một cái tát?

Lời giải thích duy nhất là cái tát này khiến tôi mau tỉnh hơn, nhưng bọn tôi cũng không phải ở trong tình trạng quá khẩn cấp. Còn có một cách giải thích khác - tôi mới vừa ở trong ảo giác nhìn thấy thứ gì đó có thể sẽ vô tình nói ra, những người khác có thể không hiểu nhưng lão Yên lại hiểu, vì vậy ông ấy mới muốn đánh thức tôi.

Tôi có chút ngượng ngừng, tại sao vừa gặp ảo giác thì đều là cô Tứ chứ?

Lão Yên nhìn tôi đầy thâm ý, tôi lúng túng gãi đầu, từ dưới đất đứng dậy cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về phía Toản Địa Thử đang nắm đầu con li miêu, hận không thể tới đá cho nó một phát. Thật là, khiến cho tôi bị bêu xấu ở trước mặt mọi người.

Cũng may nhìn những người khác có lẽ là không biết tôi nói cái gì, nếu không thì thật đúng là xấu hổ chết mất.

"Trên người con li miêu này có mùi máu tanh." Toản Địa Thử khịt mũi, chân mày cau lại: "Nhìn vết máu vẫn còn mới, lúc nãy không chú ý, bây giờ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, thứ này rốt cuộc đã ăn gì?"

Lão Yên nghe vậy liền bóp miệng con li miêu, sau đó liền biến sắc, từ bên trong kéo ra một miếng vải vụng. Tôi giương mắt nhìn, màu sắc của miếng vải rất quen thuộc, là quân phục cảnh sát vũ trang thuộc tiểu đoàn của đoàn trưởng Lâm.

Sắc mặt của lão Miêu và Đại Đầu trong nháy mắt cũng thay đổi, ngay cả Vân Thất, người đang đi loanh quanh không biết vì lý do gì, cũng tiến tới và đưa tay muốn lấy miếng vải kia từ chỗ lão Yên.

Lão Yên đưa miếng vải cho anh ta, Vân Thất siết chặt, nhìn tới nhìn lui khoảng một phút, sau đó đột nhiên đưa tay bóp cổ con li miêu, ngay cả Toản Địa Thử cũng không thể ngăn cản anh ta.