Chương 902 Lan Đình Tập Tự
Tôi kinh hãi nhìn Vân Thất, con li miêu vốn dĩ nằm trong tay Toản Địa Thử, bởi vì lão Yên nắm miệng nó nên đã đứng ở bên cạnh, thế nhưng không có người nào ngăn Vân Thất lại, tốc độ của anh ta nhanh đến mức trong nháy mắt đã bóp lấy cổ con li miêu.
Hơn nữa tôi còn chú ý đến một chuyện, đó chính là vào thời điểm khi anh ta nắm được con li miêu, lão Yên cùng Toản Địa Thử đều đồng thời buông tay.
Từ động tác của bọn họ, tôi nhìn ra bọn họ không phải là chủ động buông ra mà là bị bắt buộc.
Rốt cuộc Vân Thất có thân thủ như thế nào?
Tôi nghi hoặc nhìn anh ta, anh ta không phải là cung thủ hạng nhất sao, nhưng nhìn thân thủ cũng không giống cho lắm.
Lão Miêu cùng Đại Đầu ngược lại không có gì ngạc nhiên, chỉ vội vàng hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, sao lại muốn giết con li miêu này?
"Mấy người không nhìn ra đây là vải gì sao?" Vân Thất khẽ nói.
Lão Miêu la lên một tiếng: "Nhìn ra rồi, là quần áo quân đội của chúng ta, nhưng không biết rõ từ đâu tới, nói không chừng chỉ là đồ của một người anh em nào đó không cẩn thận bị thứ này cắn tha đi."
"Không thể, con li miêu này sẽ không tuỳ tiện cắn người, một khi đã mở miệng nhất định sẽ kết liễu tánh mạng của con mồi." Vân Thất nhàn nhạt nói: "Hơn nữa quần áo này là của Tiểu Cửu."
"Tiểu Cửu?" Lão Miêu nhảy dựng lên, nói cậu không phải là đang gạt tôi đó chứ, Tiểu Cửu lần này cũng không có đi theo, chẳng phải là đang cùng mấy anh em canh gác ở doanh trại sao.
Vân Thất siết chặt vải vụn trong tay, khẳng định nói: "Là cậu ấy, toàn bộ đại đội chỉ có cậu ấy cực kỳ chú trọng đến việc giặt quần áo phải có mùi thơm, mặc dù mùi này cực kỳ nhạt nhưng vẫn còn lưu lại một chút."
Sắc mặt lão Miêu và Đại Đầu lập tức thay đổi, kêu la giết con li miêu này rồi lột da nó, tốt nhất là róc hết từng mẩu xương.
Tôi không ngăn cản bọn họ, nhìn thái độ này cũng hiểu quan hệ giữa họ và Tiểu Cửu nhất định không hời hợt, nếu con li miêu này thật sự ăn thịt người thì việc bị giết chết cũng dễ hiểu.
Mũi của Toản Địa Thử vô cùng nhạy bén, nhìn Vân Thất gật đầu, nói ông ấy cũng ngửi thấy một chút mùi bồ kết, chắc hẳn là Tiểu Cửu.
Vân Thất sắc mặt sa sầm, bàn tay bóp con li miêu nổi gân xanh, chỉ nghe một tiếng răng rắc, nó chưa kịp giãy giũa đã đứt hơi.
Nhưng dẫu cho con li miêu có chết đi cũng không khiến tâm trạng của họ khá hơn, ba người cùng im lặng, chúng tôi cũng không biết nên nói gì, dù sao cũng không biết mối quan hệ giữa họ và Tiểu Cửu thân thiết đến mức độ nào.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, lão Yên mấy lần mở miệng muốn nói, cuối cùng vẫn là nuốt vào.
"Lão Yên, mấy người tiếp theo muốn đi đâu?" Cuối cùng vẫn là Vân Thất mở miệng, sắc mặt của anh ta đã không còn khác thường, nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì không ai dám tin con li miêu này là do anh ta giết.
Lão Yên thở dài hai lần rồi mới phản ứng lại, hỏi Toản Địa Thử dưới đó trừ con li miêu ra còn có thứ gì, nếu như không có sẽ phải tìm thử đường khác, nếu như không được nữa mới dùng tới dây thép.
Toản Địa Thử cười: "Có, nếu như chỉ là một con li miêu thì làm sao tôi lại chậm trễ như vậy?"
Lão Yên nhíu mặt, hỏi ông ấy dưới đó có gì, Toản Địa Thử mới thần bí dùng chân tạo thành một miệng hố tròn: "Nơi này có mùi đất tanh."
Mùi đất tanh.
Tôi chấn động, những người làm nghề như chúng tôi ai cũng biết mùi đất tanh có nghĩa là gì, nói rõ hơn là phía dưới này có mộ.
Lão Yên hiển nhiên cũng bị kinh hãi, nơi này cách quần thể mộ Chiêu Lăng còn xa lắm, làm sao nơi này lại có một ngôi mộ đơn độc như vậy chứ?
"Đi xuống xem thử." Lão Yên nhanh chóng đưa ra quyết định.
Toản Địa Thử đáp một tiếng, lấy trong túi ra một cái xẻng công binh, theo miệng hố đào rộng ra, động tác của ông ấy rất nhanh chúng tôi căn bản không giúp được gì, thế nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể đào một cái hố đủ cho một người chui vào.
Mà lúc này trời cũng đã nhá nhem, tôi ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đang dừng trên cành cây có vẻ như sắp lặn.
****8:
Tôi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều. Lúc này trời đã vào xuân nên mặt trời thường lặn sớm. Thời gian thế này cũng coi như bình thường, nhưng trước đó mặt trời vừa mới mọc lên là chuyện gì đây?
"Trời tối rồi..." Lão Yên hút thuốc rồi nhìn tôi, ý của ông ấy không cần nói cũng biết.
Tôi cũng cười, nói nếu trên bầu trời có ngôi sao thì tôi có thể thử một lần!
Vọng Khí Ngũ Thuật là bản lĩnh giữ nhà của Hắc Linh Tinh Quan, nhờ phúc của cô Tứ mà tôi cũng coi như nắm được đại khái, chẳng qua là người ở Yến Kinh không có cơ hội dùng, lần này có cơ hội dùng thật sự khiến tôi kích động.
Toản Địa Thử vừa thấy lão Yên cố ý kiểm tra tôi thì tốc độ đào cũng chậm lại, vừa vặn sắc trời vừa tối cũng là thời điểm hố trộm có kích thước vừa cho một người đi cũng được đào xong.
Nói là thông xuống đường mộ, vừa rồi ông ấy đã bắt được con li miêu này trong đường mộ, nhưng lúc đó sợ chúng tôi ở phía trên này lo lắng nên mới chỉ kịp nhìn lướt qua đã đi lên.