← Quay lại trang sách

Chương 903 Lan Đình Tập Tự

Trường An, cậu nhìn xem." Lão Yên ngẩng đầu lên nói.

Tôi cũng ngẩng đầu nhìn theo, khoảng trời phía đông có mấy ngôi sao rải rác, lúc sáng lúc tối, còn có nửa vầng trăng treo cao trên trời, ánh sáng xuyên qua sương mù dày đặc chiếu xuống.

Tôi lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc trong suốt, đây là thứ mà lúc ra khỏi căn phòng tối nhỏ lão Yên đã cho tôi, nói là áp chế vận xui trên người tôi, vật này nhìn rất đáng tiền, vậy mà ông ấy cũng bỏ được.

Vọng Khí Ngũ Thuật chủ yếu xác định thông tin cụ thể trong cổ mộ thông qua các màu sắc rực rỡ khác nhau được phản chiếu bởi ánh sao trên các bảo địa có phong thủy khác nhau. Lúc này, ánh sao và ánh trăng không đủ sáng, ánh sáng chiếu xuống thung lũng vẫn chưa đủ rõ ràng, vì vậy sử dụng ngọc trong suốt là cách tốt nhất để khúc xạ ánh sáng đó.

Tôi nằm trên đất, tìm đúng góc độ để ngọc nhắm nay ánh sao, để cho ánh sáng xuyên qua ngọc chiếu vào thung lũng, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Ánh sao mang màu trắng lạnh lẽo, miếng ngọc này cũng không có bất kỳ màu sắc gì bởi vậy khi ánh sáng xuyên qua lại biến thành màu đen đã khiến tôi giật mình.

Màu đen...

Trong Vọng Khí Ngũ Thuật, khi ánh sao chiếu vào những bảo địa phong thủy lớn sẽ xuất hiện những màu: đen, tím, đỏ, vàng và trắng. Trong số đó, màu trắng có nghĩa là nơi này có ít bảo vật nhất và tất nhiên mức độ nguy hiểm thấp nhất, mà màu đen có nghĩa là nơi này có bảo vật rất quý giá, thế nhưng mức độ nguy hiểm cũng đã tăng vọt.

Nói chung, hai màu đen trắng là thứ mà Hắc Linh Tinh Quan không muốn gặp phải. Một cái là tốn nhiều công sức mà chỉ có thể lấy được một ít bảo vật, còn một cái là cho dù toàn quân bị tiêu diệt, cũng không nắm chắc có thể lấy được bảo vật.

Ngược lại ba màu ở giữa, bảo vật không đến nổi quá ít, mức độ nguy hiểm cũng nằm trong phạm vi có thể ứng phó được, đó chính là điều mà Hắc Linh Tinh Quan thích nhất.

Vì là lần đầu tiên sử dụng tôi cũng sợ mắc lỗi nên đã cố tình điều chỉnh một số góc độ, thậm chí còn thay thế những thứ khác để ánh sáng lọt qua. Cuối cùng, không có thứ gì hữu dụng, tôi cứ như vậy mà nhìn vào nó, mặc dù nó không rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy một màu đen nhạt.

Tôi chậm rãi đứng dậy, day day trán: "Lão Yên, tôi đề nghị rút lui."

"Rút lui ư?" Toản Địa Thử nhíu mày, nói rằng ông ấy cảm giác được đây là một ngôi mộ không tầm thường, nhưng nếu đã đụng phải thì làm gì có chuyện rút lui, nơi này cách Chiêu Lăng mặc dù không gần, nhưng dù gì cũng cùng một ngọn núi không chừng có thể tìm được món đồ gì đó có liên quan đến Chiêu Lăng, hơn nữa dưới ngôi mộ đó có một sợi dây xích sắt không thể là thời kỳ hậu đời Đường được.

"Trường An, nói lý do." Lão Yên ngậm điếu thuốc, sắc mặt u ám không rõ ràng.

Hắc Linh Tinh Quan là một môn phái tương đối nghiêng về trộm mộ, chỉ có người nhà họ Lưu mới biết Vọng Khí Ngũ Thuật, vẫn luôn không truyền ra ngoài, tôi nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào.

Vì thế tôi đã suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Nơi này là lăng mộ cực kỳ hung hiểm, nếu chúng ta thật sự đi vào, e rằng mấy người chúng ta cũng không đủ để lấp vào."

Mấy chữ lăng mộ cực kỳ hung hiểm vừa được nói ra, tôi có thể cảm giác không khí dường như cũng ngưng trệ lại, lão Yên hết lần này đến lần khác hỏi tôi có chắc chắn phán đoán của mình là đúng hay không?

"Tôi không dám nói hoàn toàn đúng, vì đây là lần đầu tiên tôi sử dụng phương pháp này, nhưng tôi có lòng tin. Khoảng tám phần, dù sao cũng không đáng để chúng ta mạo hiểm, đừng quên mục đích chuyến đi lần này của chúng ta."

Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy lão Yên muốn đi xuống nhìn xem, không có cách nào hơn tôi đành phải cố gắng hết sức để thuyết phục ông ấy.

Mặc kệ phương pháp của tôi có chính xác hay không thì việc lãng phí thời gian và sức lực ở đây rõ ràng là không sáng suốt chút nào.

Nhưng lão Yên vốn luôn thận trọng lại như bị thứ gì ám ảnh tâm trí vậy, hút điếu thuốc này đến điếu khác, hồi lâu mới dập tắt, giọng nói trong gió đêm chậm rãi truyền ra: “Xuống.”

"Lão Yên?" Tôi nhìn ông ấy với vẻ khó tin.

Nơi này có mức độ nguy hiểm cao như vậy, ông ấy vì cái gì nhất định phải đi xuống, dù sao tôi cũng không nói trong đó nhất định sẽ có bảo vật.

Ông ấy liếc nhìn tôi không nói lý do, nhưng qua ánh mắt tôi thấy ông ấy rất tỉnh táo, không phải là bị thứ gì ám như tôi nghi ngờ, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng là quyết tâm muốn đi xuống.

Tôi có chút lo lắng, liền ngăn cản ông ấy: “Có phải là vì gia tộc William không?”

“Câm miệng!” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng tôi cũng không ngoan ngoãn im lặng, tôi biết lão Yên dường như cực kỳ kiêng kỵ gia tộc William, thậm chí còn nghi ngờ gia tộc này đã tới trước, nhưng đây không phải lý do để ông ấy đùa giỡn với mạng sống của mình và mạng sống của mọi người.

"Lão Yên, ông phải nghĩ kỹ đây không phải là Chiêu Lăng, nếu chúng ta lãng phí thời gian ở đây có khi sẽ khiến nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó ông định báo cáo kết quả công viêc như thế nào?" Tôi hít một hơi, hỏi ông ấy điểm cơ bản nhất.