Chương 904 Lan Đình Tập Tự
Ông ấy do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nói không được, nhất định phải xuống đó nhìn xem.
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết lý do.” Ông ấy và tôi giằng co không ngừng nghỉ, mặc dù tôi không dám bảo đảm nhưng tôi tin vào phán đoán của mình, nơi này không có màu đen thì ít nhất cũng là màu tím. Chẳng lẽ chúng tôi phải lãng phí thời gian và mạng sống ở đây?
Lão Yên muốn nói lại thôi, hiển nhiên ông ấy có lý do nhưng lại không muốn nói cho tôi biết.
Tôi cũng trở nên cứng rắn, nói rằng ông không nói cũng không sao, nhưng ông cũng đừng nghĩ tới việc đi xuống.
Lão Yên châm lại điếu thuốc, buồn bực hút một lúc mới chậm rãi thổi ra một vòng khói: "Vậy cậu dự định tiến vào Chiêu Lăng như thế nào?"
"Đi bằng dây thép!" Tôi khẳng định nói.
Đi trên dây trông có vẻ nguy hiểm nhưng chúng tôi biết mình phải đi một quãng đường như vậy nên đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng đi vào mộ thì khó nói, hơn nữa...
Tôi hít sâu một hơi: “Làm sao ông biết xuống mộ là có thể vào được Chiêu Lăng? Lỡ đâu chúng ta vừa mất phu nhân lại thiệt quân(*) đến cuối cùng vẫn phải đi trên dây thì sao?"
(*) Vừa mất phu nhân lại thiệt quân: mất cả chì lẫn chài (dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất.
Lão Yên cứng họng trước câu hỏi của tôi, cuối cùng ông ấy trực tiếp dùng thân phận của mình để gây áp lực với tôi và nói rằng tôi phải tuân theo mệnh lệnh của ông ấy, đừng nói nhiều điều vô nghĩa nữa.
"Lão Yên!"
"Trường An!"
Chúng tôi đồng thời gầm lên, sau đó rơi vào im lặng, ai cũng muốn thuyết phục đối phương, nhưng không ai có cách để thuyết phục...
Cuối cùng, lão Yên nhượng bộ: "Cậu cùng với những người khác đi bằng dây, tôi cần phải đi xuống mộ."
"Không..."
"Tôi đã nhượng bộ rồi, Trường An, cậu còn muốn tạo phản à?" Lão Yên lạnh lùng hỏi.
Tôi chỉ cảm thấy lúc này ông ấy nhìn tôi không còn là nhìn hậu bối mà ông ấy tán thưởng nữa, mà là một cấp dưới bình thường, vẻ mặt tôi ngơ ngác, hơi lùi lại một bước.
****9:
Ông ấy rất coi trọng tôi, vì thế bình thường tôi luôn có thái độ không phân lớn nhỏ mà ông ấy cũng nuông chiều thói quen đó của tôi. Cho đến lúc này tôi mới phát hiện lão Yên vẫn luôn có uy nghiêm, trong lúc nhất thời tôi không dám lắm mồm nữa, chỉ là trong lòng ít nhiều vẫn còn khó chịu.
Tôi không rõ vì sao ông ấy lại phải mạo hiểm như vậy, mà ông ấy cũng không chịu nói, thậm chí đến ý kiến của tôi mà ông ấy cũng không thèm nghe.
"Được rồi, được rồi, chuyện nhỏ này cũng không đến mức làm hai người tranh cãi với nhau như vậy đâu?" Toản Địa Thử cười nói, dù sao trời cũng chưa sáng chúng ta cũng không thể đi bằng dây thép, không bằng xuống dưới đó thăm dò thử, nếu có chuyện gì không thích hợp thì nhanh chóng rút lui không phải cũng như nhau cả à.
Tôi sa sầm mặt, Toản Địa Thử thoạt nhìn đang cười nhưng thật ra vẫn đang giúp lão Yên, cũng không thể coi là nói giúp vì ông ấy có lẽ cũng muốn xuống dưới nhìn xem.
"Trường An." Đột nhiên Côn Bố kêu tôi.
Tôi quay sang nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta làm một động tác tay, hơn nữa còn là đang cố tình tránh đám người lão Yên, tôi có chút kinh ngạc với nội dung mà động tác tay của anh ta biểu đạt, anh ta vậy mà kêu tôi không cần ngăn cản bởi vì lão Yên ban đầu cũng đã quyết định, chẳng qua là do dự chưa quyết thôi.
Ngoài ra, anh ta cũng muốn để cho tôi cùng đi xuống dưới.
Tôi nhìn xung quanh, thấy màn đêm đã bắt đầu bao trùm xuống, nhưng tôi vẫn không biết nên làm gì bây giờ, muốn khuyên can nhưng lại có lòng mà không có sức.
Nếu đám người lão Yên vẫn khăng khăng muốn đi xuống, cho dù Côn Bố không nói thì tôi cũng muốn đi theo, rốt cuộc tôi cũng không muốn nhìn ông ấy mạo hiểm, nhưng biết rõ có nguy hiểm, vì sao một hai vẫn muốn đi?
Lão Yên nhìn ra thần sắc của tôi khác thường nhưng ông ấy cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi đám người Vân Thất muốn cùng đi hay ở lại đây chờ.
"Nhiệm vụ của chúng tôi là hỗ trợ mấy người, dĩ nhiên là đi theo rồi." Vân Thất gật đầu, không nhận thấy những điều nguy hiểm mà tôi đã nói.
Tôi nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy ai cũng điên rồi, nếu không phải con li miêu đã chết thì tôi thật hoài nghi bọn họ đều đã trúng độc của nó mà sinh ra ảo giác.
Lão Yên gật đầu, nếu đã như vậy, vậy thì đi thôi.
Nói xong ông ấy quay đầu nhìn về phía tôi: "Nếu cậu không muốn đi xuống vậy thì ngồi ở chỗ kia chờ đi."
"Lão Yên, ông..." Tôi cười khổ sở, thái độ của ông ấy đối với tôi trong nháy mắt đã thay đổi, nhìn ông ấy bỏ qua tôi rồi trực tiếp chui xuống như vậy, trong lòng tôi không biết mình có cảm giác gì.
Côn Bố vỗ vai tôi, cũng theo đi xuống, trước khi đi còn ra dấu cho tôi.
Tôi càng thêm bối rối vì ý của anh ta là tôi cứ ngồi đây chờ...
Một trước một sau hai ý khác nhau, rốt cuộc đâu mới là điều anh ta muốn nói?