← Quay lại trang sách

Chương 906 Lan Đình Tập Tự

Điều tôi thấy kỳ lạ là sau khi bước vào trong lăng mộ, Vân Thất liền tự giác đứng ở phía sau. Tôi quay lại nhìn anh ta thì phát hiện anh ta cũng đang quan sát tường của lăng mộ, nhưng trong ánh mắt lại không có cảm giác mới lạ như lão Miêu và Đại Đầu, nhìn dáng vẻ đó không giống như là lần đầu tiên đi vào nơi này.

Cùng với những nghi ngờ trước đây của anh ta về thân phận của chúng tôi, trong lòng tôi cũng có suy đoán, dù lý do của anh ta là gì nhưng phỏng chừng trước đây anh ta cũng đã từng không ít lần giao tiếp cùng người làm nghề trộm mộ.

"Lão Yên, cẩn thận một chút." Đột nhiên Toản Địa Thử dừng chân kéo lão Yên đang đi phía trước lại.

Lão Yên vẻ mặt ngưng trọng gật đầu nói: "Đường mộ này đúng là có điều kỳ lạ."

Kỳ lạ sao?

Tôi nheo mắt đánh giá tường mộ, đưa tay sờ thật mạnh sau đó dùng đầu ngón tay chà xát, có một mùi tanh nhàn nhạt xộc vào mũi.

Mùi tanh này cực kỳ nhạt, nếu mũi không đủ thính thì khó mà ngửi thấy, hơn nữa cũng chỉ từ đoạn tường mộ này mới bắt đầu có...

"Tiền bối!" Tôi kêu lên, Toản Địa Thử hướng về phía tôi nháy mắt, sau đó ra dấu đừng lên tiếng.

Sự im lặng lan rộng trong đường mộ, vẻ mặt của lão Yên trở nên nghiêm túc hơn. Lão Miêu và Đại Đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả hai đều có khứu giác nhạy bén với nguy hiểm vì vậy không lớn tiếng hỏi, mỗi người đã chuẩn bị sẵn thế tấn công, nếu như thật sự có nguy hiểm thì cũng có thể nhanh chóng phản ứng.

Từ tư thế sẵn sàng tấn công của bọn họ có thể nhìn ra tư chất của bọn họ, binh lính bình thường ở trên chiến trường có thể đấu tranh anh dũng, nhưng một khi đối mặt với loại cạm bẫy không biết trước này, bọn họ rất có khả năng mất đi năng lực phán đoán, trong nháy mắt chỉ còn sợ hãi không thôi.

Dĩ nhiên sợ hãi cũng không sai, nhưng có nhiều lúc người ta một khi đã sợ hãi, đến khi nguy hiểm tới thì thiệt hại lại càng nghiêm trọng.

Nhìn tư chất của bọn họ, đoàn trưởng Lâm xem ra cũng không có giấu giếm, quan hệ giữa anh ta và lão Yên cũng thật sự thân thiết nếu không những nhân tài như vậy vẫn nên giữ lại bên người để bảo đảm an toàn cho mình.

"Mùi máu tươi này có vẻ không phải là mới đây." Toản Địa Thử thản nhiên nói.

Tôi chú ý tới sắc mặt của Vân Thất trong nháy mắt buông lỏng, mới biết những lời anh ta nói là cố ý cho Vân Thất nghe, bởi vì Tiểu Cửu chết trong tay li miêu, Toản Địa Thử lại ở chỗ này bắt được nó nên khi ngửi được mùi máu tươi phản ứng đầu tiên là hướng đến Tiểu Cửu cũng là chuyện rất bình thường.

Trong lòng tôi suy nghĩ mùi máu tươi nhạt như vậy lại từ trong tường mộ truyền tới, bề ngoài có vẻ là dính một ít nhưng sợ là mùi máu này đã có từ trước rồi, cũng không biết thời gian đã bao lâu.

Không đúng, có khi mùi máu tươi này đã có từ lúc có tường mộ này chăng?

Tôi sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm tường mộ hồi lâu cũng không nói ra lời nào, cho dến khi Côn Bố đẩy tôi một cái.

"Sao vậy?" Anh ta lo lắng hỏi.

Tôi chỉ vào tường mộ, chậm rãi nói: "Có thể bên trong tường mộ này có thứ gì đó?"

Lão Miêu kêu lên một tiếng quái dị, nói trong tường mộ thì có thể có thứ gì, cho dù có thì ông đây cũng dùng một phát súng đánh gục nó.

"Không, không phải cái đó." Tôi lắc đầu, biết là anh ta hiểu lầm liền giải thích: "Sợ là trong này đang cất giấu thi thể, mọi người nghĩ xem tại sao mùi máu tươi lại từ trong này truyền tới? Hơn nữa nghe mùi thì nhất định là đã qua rất nhiều năm, lão Yên, tiền bối, mọi người..."

Ầm!

Tôi còn chưa nói hết lời đã nghe được một tiếng ầm lớn.

Tôi quay đầu thì nhìn thấy Toản Địa Thử không biết từ bao giờ trên tay đã cầm một cây búa lớn, ước chừng bằng một nắm tay cứ như vậy đập vào tường mộ.

Khả năng hành động của người này cũng quá cao rồi đi?

Tôi nhìn ông ấy đập tường mộ thành mấy cái lỗ, trong lòng có chút khiếp sợ, người trong 701 trừ cô Thu thì tính tình ai nấy cũng tương đối chững chạc, những lần không có cô Thu đi theo làm nhiệm vụ thì chúng tôi ai nấy đều vô cùng cẩn thận, đặc biệt là làm những việc dùng động tác mạnh như vậy, chưa nói đến việc một lời không hợp liền lấy búa đập, người này không phải vừa nãy còn nhắc nhở lão Yên cẩn thận sao?

Một khi tường mộ được đập ra thì mọi việc cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn, ông ấy gọi lão Miêu và tôi cùng nhau dùng lực đẩy nó ra.

"Cái... cái gì đây?"

Đột nhiên lão Miêu sắc mặt tái nhợt lùi về sau một bước, môi run run, rõ ràng là đang sợ hãi.

Đại Đầu coi như tạm được, có vẻ như anh ta thực sự không sợ thứ gì khác ngoại trừ sợ độ cao. Anh ta chỉ vào lão Miêu cười nói chúng ta có dạng người chết nào mà chưa từng thấy, chẳng qua là mấy bộ xương của người chết mà thôi, có cần phải sợ đến vậy không?

Lão Miêu đẩy anh ta nói làm sao có thể tính như vậy được, còn nói chỉ là mấy bộ xương người chết? Đây là cả một bức tường toàn xương người chết đấy đại ca, ở đây đến cùng là có bao nhiêu người chết.

Tôi cũng hít một hơi thật sâu, bức tường trước mặt dài và rộng gần một mét, trong khu vực dài và rộng một mét này, có ít nhất năm bộ xương trắng chất chồng lên nhau. Những bộ xương trắng này đã bị đánh gãy thành từng mảnh và được xây vào trong tường. Không, phải nói bọn nó là một phần của bức tường.