Chương 907 Lan Đình Tập Tự
Dỡ ra." Lão Yên sắc mặt cổ quái, giơ tay kêu mọi người cùng làm, lần này ngay cả Vân Thất vốn đứng bên cạnh như một vị thần cũng không tha.
Nhưng khi anh ta ra tay tháo dỡ, tôi mới nhận ra tốc độ của Vân Thất rất nhanh. Anh ta lấy một mũi tên ngắn đâm vào tường, sau đó rút ra, một mảng tường cứ thế bị tháo xuống. Về phần lão Miêu, dù sao anh ta cũng không muốn phá bỏ bức tường, vì vậy chỉ đem những phần mà chúng tôi đã tháo bỏ sửa sang lại một bên.
Chúng tôi tháo dỡ hơn một giờ đồng hồ, hai bên bức tường bị phá bỏ dài khoảng bốn năm mét.
Tất cả đều là xương trắng...
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chỉ trong hai ngày, tôi đã nhìn thấy số lượng xương trắng còn nhiều hơn tất cả những ngôi mộ trước đó cộng lại. Lúc này còn chưa có tiến vào Chiêu Lăng, con đường kế tiếp tôi thật không dám tưởng tượng.
Vẻ mặt của lão Yên càng trở nên kỳ lạ, ông ấy liếc nhìn Toản Địa Thử. Hai người họ dường như đang trao đổi trong im lặng, sau đó, Toản Địa Thử yêu cầu chúng tôi lùi lại. Ông ấy nghiêng người sang một bên và đặt sát hai tai vào một chiếc xương trông giống như xương đùi, cẩn thận lắng nghe điều gì đó.
Lúc sau ông ấy khẽ cau mày, chiếc lưng gù dường như càng rõ ràng hơn.
"Lão Yên, ông tới đây nghe xem." Ông ấy ngoắc tay kêu lão Yên, lão Yên cũng nhanh chóng đi tới hai tai áp sát vào xương trắng.
Toản Địa Thử đưa tay ra và gõ lên xương trắng, một âm thanh giòn vang lan truyền khắp lối đi trong lăng mộ. Vẻ mặt của tôi lập tức thay đổi, lão Yên cũng lập tức thẳng người lên, gương mặt cũng ngày càng tối lại nhìn Toản Địa Thử, một lúc sau nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Hủy hết đống xương này đi."
"Ông điên à?" Tôi lập tức ngăn lại.
Nhưng lão Yên hoàn toàn không nghe lời tôi, tay đã bắt đầu hành động, ông ấy lấy ra vài mảnh xương trắng từ các bộ phận khác nhau và nghiền nát chúng thành bột. Tôi lập tức ý thức được ông ấy muốn làm gì, ôm chặt hai cánh tay ông ấy lại, tức giận hét: "Ông muốn hại chết mọi người sao?"
Nghiền xương thành tro ….
Những lời này nghe có vẻ giống như đang nguyền rủa kẻ thù, nhưng ở trong 701 đây là điều cấm kỵ.
Nghiền xương thành tro là hành vi mà chúng tôi xem thường nhất. Thứ nhất, đó là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với người đã khuất, những người làm nghề như chúng tôi không thể không tôn trọng người chết.
Thứ hai, nó rất dễ dẫn đến tai họa, mặc dù lão Yên vẫn luôn nói trên thế giới này không có quỷ thần, nhưng không thể phủ nhận, những thứ được chôn sâu trong lòng đất đều bị tà khí lây nhiễm, bình thường những hành động vô ý này đều sẽ gây ra tai họa.
Hơn nữa, xương trắng xây nên bức tường xương trắng này hoàn toàn không phải là xương trắng bình thường!
****
Khi Toản Địa Thử dán lỗ tai vào nghe tôi liền cảm thấy không thích hợp, xương trắng này bị xây vào trong tường chính là để nguyền rủa.
“Hừ, vậy cậu ngược lại nói cho tôi biết, còn có thể làm sao bây giờ?” Lão Yên nóng nảy, một bên mang xương trằng ra bên ngoài hủy, một bên rống lớn.
Tôi nhìn ông ấy cứ như vậy đem nửa mặt tường xương trắng đều tháo xuống, đem chúng nó nghiền thành bột phấn, bộ dáng điên cuồng khác một trời một vực lúc bình thường.
Nhưng tôi quả thật không biết nên ngăn cản ông ấy như thế nào, bởi vì lời nguyền này không ai biết nên phá giải như thế nào, có lẽ chỉ có nghiền nát những xương trắng này mới có thể làm cho lời nguyền không có hiệu lực?
Tôi tuyệt vọng nhìn những xương trắng này, không cần chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, chỉ cần có một lời nguyền như vậy, là có thể khiến chúng tôi trì trệ không tiến.
“Tiền bối, lời nguyền này thật sự không có cách nào giải quyết sao?” Tôi nhìn về phía Toản Địa Thử xin giúp đỡ, ông ấy trộm nhiều mộ như vậy, kiến thức rộng rãi, không chừng có biện pháp.
Ông ấy cười khổ một tiếng, nói nếu như ông ấy có biện pháp, còn có thể nhìn lão Yên đạp hư như vậy sao?
“Các người đang nói tới lời nguyền gì vậy?”, lão Miêu kéo tôi qua, kỳ lạ hỏi, trên mặt là áp lực và sợ hãi.
Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm xương trắng, chậm rãi giảng giải cho anh ta một chút về lai lịch của lời nguyền xương trắng này – truyền thuyết nói rằng ở trên tường mộ của con đường thông tới mộ thất xây vào bảy bảy bốn mươi chín cỗ thi thể, nam thi hai mươi bộ, nữ thi hai mươi chín bộ, trong đó nam đồng nữ đồng cộng lại nhất định phải có chín bộ, đập nát bọn họ, trộn lẫn với nhau xây vào tường mộ, lại thêm gạo nếp, lời nguyền này liền sinh ra.
Phàm là người đi qua đường mộ này, cuối cùng sẽ chết theo cách chết của bốn mươi chín cỗ thi thể kia…
“Bọn họ là...... chết như thế nào?” Lão Miêu nuốt một ngụm nước miếng.
Tôi không biết vì sao lúc này mình còn có thể cười được, chỉ vào tường nói: “Còn không rõ ràng à, bị đánh chết tươi.”
Vẻ mặt lão Miêu lập tức thay đổi, quay đầu muốn chạy ra bên ngoài, tôi giữ chặt anh ta, nói anh ta có chạy cũng vô dụng, vào lúc chúng ta tiến vào lời nguyền này cũng đã có hiệu lực.
“Không có tà ma như vậy chứ?” Đại Đầu gãi gãi đầu, nói nghe giống như chuyện ma, có phải chỉ là tin vỉa hè không?
Tôi vốn cũng tưởng là tin vỉa hè, nhưng nhìn biểu hiện của lão Yên và Toản Địa Thử tôi liền biết hai người bọn họ nhất định biết lời nguyền này là thật, nếu không lão Yên cũng sẽ không điên cuồng như thế, Toản Địa Thử cũng sẽ không mặc kệ ông ấy.