Chương 908 Lan Đình Tập Tự
Lão Yên nổi điên đem tất cả xương trắng đều ném trên mặt đất nghiền thành phấn, sau đó hai mắt đỏ ngầu hỏi chúng tôi có cảm giác đặc biệt gì không?
Tôi lắc đầu, quả thật tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là bị bộ dạng này của ông ấy dọa không nhẹ.
Lão Yên bận rộn đến người đầy mồ hôi, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bởi vì ông ấy có chút sợ hãi, cho nên tại thời điểm nghiền nát xương trắng khiến cảm xúc dao động tương đối lớn, hiện tại cả người giống như từ trong nước vớt ra.
Qua nửa ngày hô hấp của ông ấy mới đều đều, mệt mỏi vung tay: “E rằng đây là mộ giả, cũng chỉ có đường mộ này, chúng ta đi lên trước đi, nghĩ biện pháp.”
Nói xong ông ấy liền đi về phía trước, không hề có ý thương lượng với chúng tôi.
Trong lòng tôi nghẹn một cỗ tức giận, tôi nói mộ này là đại hung bảo ông ấy không nên xuống, nhưng ông ấy không nghe, còn nói với tôi một đống lời âm dương quái khí.
Hiện tại tình huống trở nên hỏng bét, ông ấy mới nghĩ đến việc trở về, đây là đem đám người chúng tôi coi thành cái gì?
Tôi có thể nhìn ra biểu tình của lão Miêu cùng Đại Đầu không đúng, nhưng Vân Thất vẫn một bộ dáng lãnh đạm, thoạt nhìn giống như là không quan tâm.
Một đám người mặt xám xịt leo lên thung lũng, mặt trăng đã lên đến giữa ngọn núi, so với lúc chúng tôi vừa mới đi xuống thì sáng ngời không ít, thoạt nhìn lại có vài phần quỷ dị.
Chuyến đi này không đạt được gì, còn dính thêm một lời nguyền, trong lúc nhất thời cũng không có ai muốn nói chuyện.
Đặc biệt là Toản Địa Thử, trên mặt ông ấy mang theo một tia áy náy, quét mắt nhìn chúng tôi một cái rồi nói nếu như không phải tại ông ấy, chúng tôi có thể sẽ không xảy ra chuyện này.
"Cậu đây là muốn trách tôi à?” Lão Yên cười khổ một tiếng, nhưng cũng không có phản bác, chỉ nói cũng đúng, không trách ông ấy thì trách ai đây, dù sao chuyện này là ông ấy làm không đúng.
Tôi càng nghi hoặc, nhìn về phía Côn Bố hỏi thăm, chỉ thấy Côn Bố vẫy tay với tôi, nhưng tôi lại nhìn không ra ý của anh ta, đành phải đè nén tính tình hỏi lão Yên hiện tại làm sao bây giờ?
Lão Yên chán nản nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, rút lui đi, chỉ có thể trông cậy vào bọn Nha Tử, nhóm chúng ta lúc nào sẽ chết cũng nói không chính xác được.”
“Phi phi phi!” Lão Miêu từ trên mặt đất vọt lên, đen mặt nói: “Muốn chết chính ông đi chết, không cần liên lụy tới chúng tôi, thật sự là, rõ ràng cậu nhóc này đã nhắc nhở ông không nên đi xuống ông lại khư khư cố chấp, hiện tại xảy ra chuyện không nghĩ nên giải quyết như thế nào, còn khóc lóc giống đàn bà. Được rồi, cũng đừng chờ lúc nào chết, trực tiếp cắt cổ còn nhanh hơn một chút.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được có người mắng lão Yên giống đàn bà, suýt chút nữa không kìm nén được cảm xúc mà bật cười, cuối cùng thật vất vả mới nhịn được.
Nhưng lão Miêu nói không sai, sự tình đã xảy ra, nên nghĩ nhất chính là dùng biện pháp gì giải quyết, mà không phải ngồi chờ chết, lời nguyền gì đó, nghe qua thì mơ hồ, cũng chưa chắc không có biện pháp giải quyết.
Lão Yên lại chán nản, nói là tôi hại các người, chỉ là tôi quả thật không có cách nào, các người muốn giết muốn róc thịt, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
"Lão Yên!” Tôi rốt cuộc nhịn không được, nắm cổ áo nhấc ông ấy lên, ra sức lay động vài cái: “Ông tỉnh táo một chút, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, đám Nha Tử nói không chừng cũng đang gặp nguy hiểm chờ chúng ta đi cứu, ông dựa vào cái gì mà ở đây nói lời ủ rủ?”
Lão Yên ngước mắt nhìn tôi thật sâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Trường An, cậu dẫn bọn họ đi đi, tôi đi không nổi.”
Tôi buông lỏng cổ áo ông ấy, không thể tin nhìn ông ấy, sau đó cười hai tiếng ha hả: “Được, ông ở chỗ này đợi đi, tiền bối, Côn Bố chúng ta đi thôi.”
Toản Địa Thử và Côn Bố đầu tiên là do dự nửa ngày, cuối cùng thấy lão Yên thật sự là không có ý muốn đi, liền thở dài, nói chờ đến hừng đông đi, nếu như ông ấy vẫn như vậy chúng ta liền đi.
“Đi, đi ngay bây giờ, ông ấy muốn đợi thì cứ để ông ấy đợi!” Tôi đột nhiên rống giận một câu, dọa mọi người sửng sốt, Toản Địa Thử khuyên tôi không nên gấp gáp như vậy, dù sao cũng chỉ còn cách hừng đông vài giờ.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Các người không đi thì tôi đi.”
“Các người đều cút theo cậu ta!” Lão Yên quát to một tiếng.
Toản Địa Thử nhìn ông ấy, lại nhìn tôi, khó xử vỗ tay một cái, cuối cùng đi theo phía sau tôi. Ông ấy vừa động những người còn lại cũng liền động, bọn họ tuy lo lắng cho lão Yên, nhưng vẫn cất bước đi theo chúng tôi.
Thật ra chúng tôi cũng không biết đi đâu, tôi chỉ mang theo mọi người chui vào rừng rậm, chậm rãi tiến lên trong rừng rậm.
“Các người cứ như vậy chia tay?” Đại Đầu không thể tin hỏi, nhưng lại bị Vân Thất kéo qua, bảo anh ta không cần nói nhảm nhiều như vậy.
Tôi cười hì hì, sau đó ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại: “Vân Thất, anh hẳn là nhìn ra điểm gì đó nhỉ?”
Anh ta không có phản ứng, cũng chính là ngầm thừa nhận, tôi buồn cười vung tay để cho anh ta nhìn ra cái gì thì cứ nói thẳng.
“Mọi người đang diễn kịch phải không?” Trong giọng nói của anh ta mang theo một tia buồn cười.