← Quay lại trang sách

Chương 919 Lan Đình Tập Tự

Nhưng đã muộn, Dạ Tinh cũng biết không thể để cho bộ đàm gọi đi, cho nên tại thời điểm lão Miêu ngăn cản, cậu ta trong nháy mắt đã ra tay!

Gai thép trên tay cậu ta đã vung ra tàn ảnh, lão Miêu cũng biết sự tình không đúng, trong nháy mắt đã lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước bị gai thép chọc rách quần áo, ở trên ngực hung hăng vạch ra một đường, nếu chậm một chút, phỏng chừng mạng của anh ta sẽ ném ở trong tay Dạ Tinh.

Đúng lúc này Vân Thất đứng chắn ở trước cây đã cử động, kỳ thật tôi cũng không thấy rõ anh ta đã hành động như thế nào, tóm lại vào lúc tôi kịp phản ứng, một mũi tên đã bay ra ngoài, trái tim tôi trong nháy mắt vọt lên cổ họng, tầm mắt đuổi theo đuôi mũi tên nhìn lại.

Roẹt......

Dạ Tinh nghiêng đầu, nhưng ai cũng không ngờ mũi tên này căn bản không phải hướng về phía đầu của cậu ta, mà là hướng về phía cánh tay của cậu ta. Chỉ nghe thấy một tiếng “sưu”, mũi tên trực tiếp xuyên qua bả vai của Dạ Tinh, đóng đinh cậu ta ở trên cây bên cạnh, tôi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Cái này cần dùng mất bao nhiêu sức lực?

Cho dù Dạ Tinh tương đối nhẹ, nhưng rốt cuộc cũng là một tên đàn ông, mũi tên này làm sao có thể di chuyển được cậu ta, còn trực tiếp đóng đinh ở trên cây?

Không chỉ có tôi sợ ngây người, mỗi người ở đây đều sợ ngây người, Toản Địa Thử đã chuẩn bị động thủ yên lặng thu súng lại, chỉ nhanh chóng cầm máu cho lão Miêu.

Vân Thất đi về phía trước hai bước, nhẹ giọng nói: “Vốn tao cũng không muốn đả thương mày, nhưng mày đã đả thương đồng đội của tao, tao đây cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Dạ Tinh thở hổn hển không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Thất, bộ dáng gặp phải đối thủ.

Đám người Lưu Hàn Thu cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ phỏng chừng cho rằng ngoại trừ mấy vị cao thủ của 701, những quân nhân như Vân Thất căn bản không có sức chiến đấu, kết quả không ngờ tới một mũi tên của Vân Thất liền giải quyết một át chủ bài của bọn họ.

Đương nhiên cũng không thể phủ nhận, có lẽ Dạ Tinh khinh địch, nhưng bất kể như thế nào, hiện tại chúng tôi đang chiếm ưu thế.

“Chủ nhiệm Lưu, ông nói chuyện này nên làm sao bây giờ, cứ nói thẳng ra, đỡ cho chúng tôi còn phải khắp nơi đề phòng ông, đúng không?” Toản Địa Thử giao lão Miêu cho Đại Đầu chiếu cố, vẻ mặt trêu tức nói.

Lưu Hàn Thu mặt trầm như nước, cuối cùng chỉ vào Dạ Tinh, nói chỉ cần chúng tôi không làm tổn thương tính mạng của cậu ta, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi núi Cửu Vĩ.

Nhưng Toản Địa Thử lại lắc đầu, nói ông ấy không tin lời Lưu Hàn Thu, Lưu Hàn Thu trầm mặt hỏi ông ấy phải làm sao mới tin?

“Như vầy đi, liền dùng những thủ đoạn bẩn thỉu của ông đi, Côn Bố, đút cho mỗi người một viên thuốc độc, chờ đến khi chúng ta an toàn trở lại Yến Kinh, lại đưa thuốc giải cho bọn họ.” Toản Địa Thử làm như khó xử suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra phương pháp như vậy.

Trong lòng tôi không nhịn được cười, ông ấy rõ ràng là cố ý, bởi vì tôi nhìn thấy sau khi ông ấy nói ra phương pháp này, sắc mặt của Lưu Hàn Thu giống như mở phường nhuộm, lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng còn biến trắng.

“Ai biết các người có giữ chữ tín hay không.” Lưu Hàn Thu nói một lý do khiến tôi cảm thấy buồn cười.

Quả nhiên Toản Địa Thử cũng cười, mang theo nụ cười châm chọc nói: “Ông cũng chỉ có thể tin tưởng chúng tôi, đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn không ăn…”

Côn Bố đã lấy thuốc độc ra, đút từng người một, Lưu Hàn Thu im lặng nhìn, cuối cùng gật gật đầu.

Tôi biết sẽ có kết quả này, bởi vì Lưu Hàn Thu là một người thức thời, lúc này nếu ông ta không ăn, chúng tôi có giết ông ta thì cũng không ai biết.

Đương nhiên chúng tôi sẽ không giết ông ta, chỉ là ông ta luôn lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đương nhiên sẽ sợ hãi.

Đám người Lưu Hàn Thu uống thuốc độc, còn không chịu đi, thì bị một câu nói nhẹ nhàng của Côn Bố làm cứng người tại chỗ.

“Thuốc độc này cũng không có giờ giấc phát tác đặc thù, nếu để tôi thấy được các người, liền tùy thời có thể thúc dục…”

Bọn họ tuy không cam lòng, nhưng vẫn lập tức rời khỏi núi Cửu Vĩ, tảng đá trong lòng tôi coi như đã rơi xuống đất. Nhưng tôi vẫn không rõ, nếu Toản Địa Thử đã biết cách đối phó với đám người Lưu Hàn Thu thế nào, vì sao lúc trước còn nói với tôi như vậy, để cho tôi dẫn đám người Lưu Hàn Thu đi?

Toản Địa Thử giải thích với tôi là đề phòng có việc ngoài ý muốn, bởi vì ông ấy lo lắng Lưu Hàn Thu dẫn theo người không ít như bề ngoài, ai biết ông ta thật sự chỉ dẫn theo vài người như vậy tới đây.

Lại nói tiếp tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cô Tứ đã đi tìm đám người Lưu Hàn Thu, sao bọn họ còn có gan theo tới, hay là nói cô Tứ, cô ấy... Đã xảy ra chuyện?

****

Không đâu!

Tôi lập tức lắc đầu, cô Tứ đối phó bọn họ đơn giản như bóp chết một con kiến, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, đoán chừng là bởi vì không coi bọn họ ra gì, mới để cho bọn họ lợi dụng sơ hở.

“Đi, đi tìm lão Yên.”

Giải quyết xong Lưu Hàn Thu, vẻ mặt Toản Địa Thử tốt hơn không ít, đẩy đống bụi cây kia ra trước, một con đường bí ẩn nối thẳng tới thân cây lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi.