← Quay lại trang sách

Chương 920 Lan Đình Tập Tự

Cái thân cây đó là giả!

Tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ khác thường, có một chỗ tuy có màu sắc không khác gì thân cây, nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra chỗ này hơi sâu, hơn nữa hoa văn cũng không đúng.

Toản Địa Thử tiến lên đẩy khối thân cây này ra, một cái cửa động u ám trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt, không biết thông đến chỗ nào.

“Lão Yên đâu?” Tôi nhìn bốn phía một chút, nơi này nếu đã bị phong tỏa, với chút thời gian ít ỏi vừa rồi lão Yên căn bản không đủ để chui vào.

Toản Địa Thử cười híp mắt chỉ vào bên cạnh, lão Yên từ trong lùm cây bên cạnh chui ra.

Tôi vỗ đùi một cái, thì ra ông ấy căn bản không có chui vào, khó trách Toản Địa Thử không khẩn trương chút nào, cũng trách Lưu Hàn Thu nóng nảy, nếu không, lão Yên ở trong tay ông ta, chúng tôi sẽ không dám có động tác gì lớn.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

“Ha ha, Lưu Hàn Thu một lần hai lần theo dõi, thật cho rằng mỗi lần đều có thể thành công?” Lão Yên cười khinh miệt, nói nếu không phải vì thanh danh của đội trưởng Bạch, ông ấy thật sự muốn ở chỗ này làm thịt ông ta.

Tôi có thể hiểu được sự phẫn nộ của ông ấy, nhưng vẫn khuyên ông ấy: “Lão Yên, ông nghĩ xem, nếu bây giờ ông ta chết, thì vẫn là một liệt sĩ, ông có thể nhìn nổi không?”

Lão Yên suy nghĩ một chút rồi nói cũng phải, để cho ông ta sống thêm vài ngày, chờ tìm được chứng cứ phạm tội, nhất định phải tận mắt nhìn thấy ông ta bị quốc gia trừng phạt.

Chúng tôi bị lời nguyền dọa một phen, lại bị đám người Lưu Hàn Thu dọa một trận, lần này rốt cuộc cũng thoải mái không ít, ngay cả lão Miêu đang bị thương cũng cười ha hả, nói ông đây cho rằng mình sắp chết, không nghĩ tới các ngừơi lại chỉ đang chơi đùa, hiện tại chuyên gia khảo cổ đều là cái dạng này sao?

Nhìn anh ta giống như không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy chín cái mạng mà đoàn trưởng Lâm nói có lẽ là thật, vết thương của anh ta cũng không nông, lúc này lại đang rất vui vẻ.

Không có uy hiếp tiềm tàng, tôi nhất thời sinh ra hứng thú đối với hố cây, cân nhắc hố cây này có thể thông tới nơi nào?

“Cậu đi vào nhìn xem là biết!” Lão Yên vuốt cằm, nói đoán chừng Lưu Hàn Thu phát hiện ra đường tắt chính là nơi này, nhưng chính mình không dám đi vào, lúc này mới tìm ông ấy đến dò đường, kết quả không nghĩ tới còn bồi thêm chính mình vào.

“Đi thôi, cũng không biết đám người Nha Tử bên kia thế nào, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ.” Lão Yên nói xong liền giơ đèn pin, khom lưng bước vào trước, chúng tôi theo thứ tự đi theo phía sau, vừa mới bước vào hốc cây, tôi liền cảm nhận được một cỗ cảm giác ẩm ướt nồng đậm.

Cái hốc cây này cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, cảm giác dính dính như đã hư thối, nhưng bên ngoài vẫn tươi sống, sinh mệnh của thiên nhiên thật đúng là nói không rõ.

Hốc cây quanh co khúc khuỷu đi về phía trước, phía dưới đều là rễ cây uốn lượn, thỉnh thoảng sẽ làm vướn chân, nhưng cũng không có ngã.

Chúng tôi ở trong hốc cây tìm kiếm được một nửa, đột nhiên nghe thấy một trận động tĩnh, lão Yên lập tức hô ngừng, tôi vội vàng vểnh tai lên, nghe nửa ngày mới cảm thấy không thích hợp: “Ở đây sao lại có tiếng xẻng đang xúc đất?”

Tôi hỏi có phải là đám người Nha Tử không, hốc cây này quanh co lòng vòng, thông tới nơi nào ai cũng không nói được, nói không chừng nối liền với đường của đám người Nha Tử.

Lão Yên lại ra hiệu kêu tôi đừng nóng vội, ngưng thần nghe nửa ngày, vẻ mặt mới buông lỏng một chút, vừa muốn nói gì, chợt nghe được một trận tiếng kêu thê lương.

Tiếng kêu này làm chúng tôi hoảng sợ, vội vàng nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một tia sáng từ đỉnh đầu xuyên vào, có một cái đầu đang chui vào bên trong điều tra.

“Nha Tử!” Tôi hô một câu.

Nha Tử cười hì hì với tôi, sau đó thu đầu lại, một lát sau liền có dây thừng đưa xuống.

Chúng tôi lần lượt được kéo lên, lúc này mới phát hiện đây là một nơi vô cùng bằng phẳng, ngay cả cây cối cũng ít, chỉ có một ít bụi cỏ xanh um tươi tốt.

Chúng tôi vừa mới lên, đoàn trưởng Lâm liền nghe tin chạy tới, sau khi nhìn thấy lão Yên giống như nhìn thấy người thân, ánh mắt trong nháy mắt liền đỏ lên.

Lão Yên vừa nhìn đã biết không ổn, vội hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì? Đoàn trưởng Lâm than thở nửa ngày cũng không nói ra nguyên cớ, ngược lại Nha Tử đã kể rõ ràng rành mạch.

Thì ra đoạn đường này của bọn họ so với chúng tôi còn giày vò hơn, bọn họ mang theo một đại đội, sau khi đi trên đường chính cỡ hơn một giờ liền quẹo vào trong rừng, ai biết đi chưa được nửa ngày liền gặp phải một chỗ có nước chảy xiết, vì qua sông, có vài quân nhân đã bị nước cuốn đi, muốn cứu cũng không cứu được.

Vừa qua sông liền gặp một đám sói, còn chưa kịp phản ứng đã bị tách ra mấy người, cuối cùng lúc tìm được tất cả đều đã bị mổ bụng, ăn đến chỉ còn lại xương trắng vụn…

Khó trách lúc bọn họ vừa mới đào cái hốc cây này liền bị dọa đến, chết nhiều anh em như vậy, sợ là đã khiến bọn họ trông gà hoá cuốc.

Tôi nghe xong có chút nghi hoặc, cho dù bọn họ rời khỏi đường chính, nơi này vẫn tiếp cận khu du lịch, làm sao có thể có sói?

Đoàn trưởng Lâm vừa nghe, lập tức tàn nhẫn nói: “Nếu để cho ông đây biết là con rùa nào giở trò quỷ, ông đây sẽ cho nó không được toàn thây!”