← Quay lại trang sách

Chương 927 Lan Đình Tập Tự

“Những quái vật bên ngoài kia có phải là bị thi trùng…” Tôi cẩn trọng nói.

Thi trùng trừ việc có thể cắn nuốt thân thể con người, còn có một loại năng lực làm cho người ta sợ hãi, chính là có thể hấp thụ máu người, cuối cùng xâm nhập sâu vào cơ thể người bị hút máu, sau đó khống chế những thể xác này, khiến chúng nó tìm kiếm máu tươi mới mẻ khác.

Khó trách những quái vật kia thoạt nhìn vặn vẹo, thì ra là bị thi trùng khống chế, cũng khó trách chúng nó sẽ không công kích, thể xác bị khống chế sẽ hành động bất tiện, căn bản không cách nào gây ra công kích mạnh mẽ.

Lão Yên trước tiên từ trong túi móc ra một viên thuốc nhét vào trong miệng tôi, nói là Côn Bố cho ông ấy, sau đó mới trịnh trọng nói: “Cậu nghỉ ngơi, tôi nghĩ biện pháp!”

Tôi lắc đầu, chống đỡ thân thể, đem lão Yên ngăn ở phía sau tôi, sau đó chậm rãi hướng bên trái bước một bước, thực hiện Định Hải Thất Bộ, lần nữa tới gần đống thi trùng kia.

Khi tôi lần nữa đứng ở trước mặt đống thi trùng này, chúng nó quả nhiên không có công kích tôi, tôi hơi thả lỏng một chút, sau đó hướng về phía lão Yên làm ký hiệu.

Lão Yên hiểu được, từ trong túi ném một bao bột phấn màu trắng cho tôi, tôi đưa tay tiếp nhận, sau đó rón rén đem bao bột phấn màu trắng này chậm rãi vẩy lên thi trùng.

Phốc xuy......

Giống như ngọn lửa trong nháy mắt thiêu đốt lên, đống thi trùng này trong nháy mắt liền biến mất không thấy, tôi đặt mông ngồi dưới đất, chậm rãi thở ra một hơi…

“Đây là thuốc gì mà mạnh như vậy?”, tôi lau mồ hôi trên trán, quay đầu hỏi lão Yên.

Lão Yên cười ha hả không ngừng, nói may mắn ông ấy trước đó có chuẩn bị, lúc từ 701 đi ra đã mang theo một ít thuốc. Đây là loại chuyên môn để trị trùng, trong mộ huyệt ẩm thấp nặng, khó tránh khỏi sẽ có một ít trùng, ông ấy cũng thật không ngờ thuốc này lại mạnh như vậy.

Tôi gật đầu, 701 quả thật có mấy chuyên gia chuyên nghiên cứu những loại thuốc này, dù sao chúng tôi quanh năm không phải lên núi thì cũng là xuống biển, nếu không thì chính là loại núi tuyết sa mạc này, không chuẩn bị một ít loại thuốc này thật sự rất phiền phức, có nhiều thời điểm Côn Bố còn hướng dẫn thêm cho bọn họ.

Đương nhiên, nghe nói trong đó có một đại thần, quanh năm chỉ nghiên cứu những thứ này. Cần dược liệu gì thì đòi lão Yên, nếu không thì chui vào trong rừng tự mình hái, bình thường sẽ không đi ra, ngay cả Côn Bố thỉnh thoảng cũng cần thỉnh giáo người đó, nhưng tôi chưa từng gặp qua người này.

“Chờ một chút, Trường An, bên tay phải của cậu là vật gì?” Lão Yên đột nhiên hỏi.

****

Thần kinh tôi căng thẳng, tay phải xoay một cái liền rút về sau lưng, đồng thời thân thể xoay sang bên trái ở mức độ lớn nhất.

Xì xì......

Có thứ gì đó lướt qua mu bàn tay tôi, tôi chợt cảm thấy đầu ngón tay đau nhức.

“Đưa tay cho tôi xem!” Lão Yên lạnh lùng nói.

Tôi đưa tay qua, tầm mắt vẫn dừng ở trên đống thi trùng đã tan thành mây khói kia, không rõ chỗ nào xảy ra sai lầm.

Tôi hỏi lão Yên có nhìn ra là vật gì không, lại phát hiện ông ấy không nói gì, tôi thấy lạ nên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt ông ấy đau lòng nhìn chằm chằm tay tôi.

“Sao vậy?” Tôi cảm thấy lạ về thái độ của ông ấy.

Tay ông ấy cạo qua mu bàn tay phải của tôi, tôi chỉ cảm thấy đau đớn thấu xương, nhanh chóng rụt trở về, kêu ông ấy nhẹ một chút.

Ông ấy lại không nói gì, mà là cứng rắn kéo tay tôi qua, quan sát một lúc lâu, tôi nhìn mà sởn gai ốc.

“Lão, lão Yên, ông nhìn cái gì vậy?” Tôi run rẩy nói.

Lão Yên giương mắt nhìn tôi một cái, ngữ khí kỳ dị nói: “Cậu chịu đựng một chút.”

Hả?

Tôi không kịp phản ứng, tuy rằng có chút đau, nhưng tôi cũng không cảm thấy gì, đau bao nhiêu cũng đều nhịn qua, cũng không kém điểm này.

Một giây sau tôi nhìn thấy lão Yên lật tay phải, một con dao găm xuất hiện ở trong lòng bàn tay của ông ấy, thần sắc ông ấy âm trầm, dao găm “roẹt” một cái cắm ở trên mu bàn tay tôi.

“A!” Tôi rống to một tiếng, giương mắt nhìn ông ấy: “Con mẹ nó ông làm cái gì đấy? Mau, mau rút!”

Lão Yên lại giống như không nghe thấy, túm chặt tay tôi không để ý đến tôi chút nào, trực tiếp dùng dao găm cắm trên mu bàn tay tôi, một cỗ máu đen bắn ra từ mu bàn tay......

Tôi vậy mà lại trúng độc?

Nhìn thấy màu sắc của máu, tôi lập tức phản ứng lại, tôi đây là bị trúng độc, nhưng thanh trừ máu độc cũng không cần tàn nhẫn như vậy chứ?

Ông ấy xoay qua xoay lại như vậy, tôi sợ là trong khoảng thời gian ngắn căn bản cũng không có cách nào lại dùng tay phải.

Máu đen chậm rãi biến thành màu đỏ, tôi chậm rãi thở ra, tuy rằng dao găm vẫn cắm trên mu bàn tay, nhưng tôi đã không còn đau đớn như trước.

Nhưng thần sắc của lão Yên vẫn không tốt, tôi giương mắt nhìn ông ấy, ý thức được có việc không ổn, cuống quít mở miệng: “Ông muốn làm gì trước cho tôi…”

“Câm miệng!” Lão Yên đột nhiên quát một tiếng, dao găm lần nữa xoay trên mu bàn tay tôi, như là đang tìm kiếm cái gì.

Tay của tôi đau đến nổi siết chặt, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, đau đến hoàn toàn nói không ra lời.

Rít......

Một thanh âm đáng sợ từ trong mu bàn tay tôi truyền ra, tôi nghe mà da đầu tê dại. Vẻ mặt lão Yên khẽ động, dao găm theo thanh âm trực tiếp đâm qua, tôi đau đớn khom lưng, đồng thời nghe được một trận thanh âm thê lương.