Chương 935 Lan Đình Tập Tự
Có phải tay tôi đã không còn dùng được nữa?
Tôi cười khổ một tiếng, từ lúc trùng cộng sinh bắt đầu chui vào tay tôi, đến khi lão Yên đâm dao găm vào mu bàn tay tôi, tôi liền biết tay tôi có thể sẽ không giữ được.
Trên mu bàn tay có không ít dây thần kinh, lúc dao găm đâm vào cũng đã phá hủy một ít, lúc ấy tay của tôi cũng đã không dùng được, huống chi lúc sau tôi còn dùng lực…
Tôi không thể tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu tay không còn nữa, nhưng tôi biết dù tay không còn nữa, tôi vẫn sẽ ở lại 701, nhiệm vụ lần này khiến tôi hiểu rằng nếu không có sự tồn tại của chúng tôi, những người luôn đi trên ranh giới của sự sống và cái chết, sẽ có bao nhiêu quốc bảo của Trung Quốc bị chôn sâu dưới lòng đất, lại có bao nhiêu quốc bảo sẽ bị tập đoàn trộm mộ như gia tộc William buôn lậu ra nước ngoài?
Tôi vì thân phận hiện tại của tôi mà tự hào, đừng nói là một bàn tay, mạng cũng có thể tùy thời cho, cho nên tôi chỉ cảm thấy có chút chua xót, ngược lại không cảm thấy tuyệt vọng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.
Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy lão Miêu đang ngồi bên cạnh tôi, trên tay kẹp điếu thuốc đã hút một nửa.
Ngực của anh ta bị thương, nhất thời cũng không thể làm ra động tác quá lớn, bởi vậy cũng trở thành người rảnh rỗi giống như tôi.
Tôi cười cười với anh ta, ý bảo anh ta cũng cho tôi một điếu, anh ta từ trong ngực móc ra điếu thuốc, dùng thuốc của anh ta đốt lên, sau đó anh ta trực tiếp nhét vào trong miệng của tôi.
Cũng không đợi tôi nói gì, liền cười nói: “Các người căn bản không phải là chuyên gia khảo cổ gì đúng không?”
Tôi không có giải thích nhiều, nói thật thân phận của chúng tôi từ lúc ở đáy vực liền giấu không được, bọn họ mặc dù là những người thô lỗ, nhưng tâm ngược lại rất tỉ mỉ, cũng không có hỏi nhiều, hiện tại hỏi tới sợ rằng đáp án của vấn đề này đã quá rõ ràng rồi.
“Các người nói tiếng lóng một câu lại một câu, tuy rằng đã thu liễm không ít, nhưng thói quen trong lời nói là không thay đổi được, tựa như đám quân nhân thô lỗ chúng tôi, dù giả bộ có giống hơn nữa cũng sẽ lộ ra dấu vết, chính là không giả bộ thành một người văn minh được.” Lão Miêu cười ha ha giải thích.
Nói ngay từ đầu ông ấy đã hoài nghi thân phận của chúng tôi, bởi vì đoàn trưởng Lâm nói không tỉ mỉ, cũng kiên quyết không cho bọn họ hỏi nhiều, lúc này bọn họ mới đè những lời này xuống đáy lòng, hiện tại đoàn trưởng Lâm cũng biết không đè được nữa, nên cũng không ngăn cản bọn họ hỏi, nếu như bọn họ cảm thấy không theo nổi cũng có thể lui về.
Đương nhiên, câu lui về này chỉ là thuận miệng nói, phục tùng là trách nhiệm của quân nhân, đoàn trưởng Lâm trị quân nghiêm khắc, trong bộ đội sẽ không thu nhận hạng người tham sống sợ chết, anh ta vừa nói ra lời này căn bản cũng không có ai nguyện ý rồi đi.
Tôi cũng cười, chỉ chỉ Vân Thất đứng trước cửa chính điện đang đưa lưng về phía chúng tôi: “Người này không cần giả bộ.”
Vân Thất thoạt nhìn chính là một quý công tử, nếu không phải trên người anh ta là bộ quân trang, tôi cũng không tin anh ta là một quân nhân, thoạt nhìn nhã nhặn thanh tú so với thư sinh còn điềm đạm nho nhã hơn.
Lão Miêu nghẹn họng, nói anh ta thì khác, vô luận là hoàn cảnh như thế nào, Vân Thất vẫn là bộ dáng kia, không giống bọn họ, vừa phơi người ra ánh mặt trời liền đen, thân thể cũng rắn chắc.
Tôi càng thêm tò mò về thân phận của Vân Thất, lúc lão Miêu nói đến anh ta, trong giọng nói rõ ràng vô cùng tôn kính. Nếu không phải bởi vì đẳng cấp quân trang của bọn họ đều bình thường, tôi thật sự hoài nghi vị trí của Vân Thất còn cao hơn cả đoàn trưởng Lâm.
“Đoàn trưởng, nơi này có phát hiện!”
Cuộc nói chuyện giữa tôi và lão Miêu bị âm thanh vui mừng của Đại Đầu cắt đứt, vừa ngẩng đầu đã thấy anh ta từ trong chính điện lao ra, trên tay cầm một cái hộp, thoạt nhìn vô cùng kích động.
Đoàn trưởng Lâm từ trong thiên điện chui ra: “Con mẹ nó Đại Đầu, cậu ít hét lại cho ông, chỉ trong chốc lát cậu đã có phát hiện không dưới mười lần, cũng không phát hiện cho ông đây thứ đồ hữu dụng gì.”
Tất cả mọi người đều cười ha hả, Đại Đầu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói đoàn trưởng, lần này nhất định là thứ tốt, anh phải tới xem một chút.
Đoàn trưởng Lâm tuy ngoài miệng mắng Đại Đầu, nhưng dưới chân lại như có gió đi nhanh tới chỗ Đại Đầu, cau mày hỏi cái hộp này là vật gì.
“Tôi không biết.” Đại Đầu nói.
Bụp!
Đoàn trưởng trực tiếp đập một cái vào đầu Đại Đầu, rống giận nói: “Cậu không biết, vậy còn rống loạn cái gì?”
Đại Đầu ủy khuất xoa xoa đầu, nói còn không phải bởi vì cái hộp này chính là bảo bối sao?
Bảo bối?
Ánh mắt tôi sáng lên, thời nhà Đường vô luận là văn hóa hay là phương diện khác đều là đỉnh cao văn minh, các văn vật được khai quật ở Chiêu Lăng đều biểu hiện ra sự phồn hoa của nơi này, bởi vậy tôi cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với bảo bối của thời nhà Đường này.
Mặc dù chúng tôi không thể tự mình giữ lại, nhưng mở rộng tầm mắt cũng được mà.
“Đoàn trưởng Lâm, nếu không ngại có thể cho tôi xem một chút không?” Tôi nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, nên có chút ngứa ngáy đối với bảo bối trong miệng Đại Đầu.