Chương 936 Lan Đình Tập Tự
Đoàn trưởng Lâm thoải mái vung tay: “Được, Đại Đầu, cậu cầm cho Trường An xem đi.”
Đại Đầu ừ một tiếng, sải bước đi về phía tôi, đem cái hộp nhét vào trong tay tôi, nói anh bạn nhỏ Trường An, cậu nhìn giúp tôi, đây thật sự là bảo bối, đoàn trưởng chúng tôi cũng không tin tôi.
Tôi cười ha hả hai tiếng, không tin anh ta cũng là bình thường, nếu tôi cũng giống như anh ta, lão Yên cũng có thể đánh vỡ đầu tôi.
Nhưng khi tôi nhận lấy cái hộp, nhất thời cũng không có tâm tư nói giỡn!
Cái hộp này vừa vào tay đã lạnh lẽo, không phải bởi vì nhiệt độ thấp, mà là bản thân cái hộp này chính là lạnh lẽo, có loại cảm giác như đang cầm khối băng trong tay, vậy mà Đại Đầu cầm lâu như vậy mà một chút cảm giác cũng không có, nếu đổi lại là tôi đoán chừng có thể chết cóng.
Tôi chỉ có một tay có thể cử động, bởi vậy đã đặt cái hộp này ở trên đùi, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua quần trực tiếp tiến vào đùi, khiến máu đang lưu chuyển toàn thân tôi như đều bị đông lại.
Cái quái gì thế này?
Trong lòng tôi hồ nghi, thứ này thật sự quỷ dị, tôi chưa từng thấy thứ gì như vậy, lần trước nhìn thấy tủ lạnh bằng đồng ở mộ nước Tăng đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không ngờ lần này lại có một cái không cần tủ lạnh cũng có thể thành đá.
“Mở ra xem sao?” Tôi hỏi ý kiến Đại Đầu.
Kết quả anh ta giang hai tay ra, nói đã sớm muốn xem qua, nhưng không mở ra được.
Sắc mặt tôi trầm xuống, hỏi anh ta sao lại nói đây là bảo bối?
Kết quả anh ta nói như vẻ đương nhiên, hộp này giống như khối băng, không phải bảo bối còn có thể là gì?
Tôi bị anh ta nói đến không còn gì để nói, đành phải gật gật đầu, được rồi, lời anh nói cũng có đạo lý, nhưng phải nghĩ biện pháp để mở nó ra, mới có thể biết trong này là gì, nói không chừng trong đó có bảo bối vô cùng quý giá.
Đại Đầu kích động nói: “Nếu thật sự là bảo bối thì tốt rồi.”
Tôi nhìn anh ta mà cảm thấy lạ, hỏi anh ta vì sao lại kích động như vậy, cho dù có bảo bối thì cũng không phải là của anh ta.
“Ai nói không phải của tôi?” Đại Đầu hỏi ngược lại, tôi buồn cười nói bảo bối ở nơi này đều là muốn đưa vào viện bảo tàng đấy, không có khả năng đưa cho tư nhân.
Ai ngờ anh ta đột nhiên nở nụ cười, nói chính là của bọn họ, lần này cấp trên nói, nếu đại đội của bọn họ có thể hiệp trợ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ lấy ra ba vật bồi táng mang đi bán đấu giá, tiền lấy được sẽ cho bọn họ làm quân tư.
Quân tư?
“Quân tư của các người không đủ à?” Tôi nói.
(*) Quân tư: vật dụng của quân đội
****
Bộ đội đều có trợ cấp, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện tình huống quân tư không đủ, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ tiếp tế khi gặp khó khăn, nhưng đều sẽ tận lực an bài. Huống chi đại đội của đoàn trưởng Lâm là bộ đội trọng yếu, không đến mức thiếu quân tư.
Ai ngờ Đại Đầu lại thở dài thật sâu, nói tôi thấy cậu cũng là người ngay thẳng, cũng sẽ không giấu diếm cậu, bộ đội chúng tôi vô cùng thiếu quân tư, quốc gia cũng khó khăn, có thể tiết kiệm đều tiết kiệm!
Đoàn trưởng Lâm mắt thấy anh em trong bộ đội bụng đều ăn không đủ no, lúc này mới đáp ứng nhiệm vụ lần này, tuy rằng nguy hiểm nhưng nếu hoàn thành vấn đề của chúng tôi cũng liền được giải quyết.
“Chủ yếu là đoàn trưởng tín nhiệm lão Yên, anh ấy nói chỉ cần là nhiệm vụ do lão Yên lĩnh đội đều có thể hoàn thành.” Đại Đầu cười híp mắt nói.
Tôi nghe xong thì không khỏi cảm khái, từ sau khi vào 701, tôi mới đến nên không cảm thấy tài nguyên khan hiếm, từ trước đến nay có cái gì đều là cho chúng tôi trước, bởi vậy chúng tôi chưa bao giờ thấy phiền não.
Hiện tại nghe Đại Đầu nói tôi mới nhớ tới năm đó ở sa mạc Ba Âm Quách Lăng, ngay cả bánh bao bột trắng cũng khó có được, mấy năm nay tuy đã khá hơn một chút, nhưng tình hình quân tư thiếu hụt cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì.
“Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!” Tôi vỗ vỗ bờ vai anh ta.
Đại Đầu vui vẻ gật gật đầu, sau đó thúc giục tôi nhìn xem thứ này có phải là bảo bối không.
“Cậu không phải là chuyên gia khảo cổ sao, nhất định có thể xem hiểu đúng không?” Đại Đầu ngây thơ nói.
Tôi không nói gì chỉ nhìn anh ta một cái, sợ là mũ của chuyên gia khảo cổ của chúng tôi đã bị tháo xuống gần hết, vị cao thủ giỏi về trí tuệ được đoàn trưởng Lâm phái ra cho chúng tôi, sao còn có thể hỏi ra lời như vậy?
Tôi vừa mới nghĩ như vậy, Đại Đầu liền vỗ vỗ vai tôi, nói tôi biết thân phận của các cậu, nhìn cũng không kém chuyên gia khảo cổ là mấy, cậu mau nhìn xem.
Tôi nhấc cái hộp khỏi đùi, làn da đã bị tê cóng. Tôi cẩn thận lật qua lật lại cái hộp nghiên cứu một lần, sau đó lắc đầu, nói không có gì trân quý, là đồ của thời nhà Đường, nhưng thứ này cũng chỉ là một hộp nữ trang bình thường, nhất định phải xem bên trong là vật gì mới có thể phán đoán rốt cuộc có phải là bảo bối hay không.
Đại Đầu hỏi tôi có cách nào mở ra không? Tôi nhìn một vòng thì có chút khó xử nói không khả quan lắm, cái hộp này vô cùng kín kẽ, mở ra từ nơi nào tôi cũng không biết, chớ nói chi là mở như thế nào.