Chương 937 Lan Đình Tập Tự
Vẻ mặt Đại Đầu thất vọng, tôi an ủi anh ta, nói tôi mặc dù không có cách nào, những người khác có lẽ có.
“Ai?” Anh ta kích động hỏi.
Tôi cười cười, bảo anh ta cầm cái hộp này đi tìm giáo sư Hứa và Nha Tử, hai người họ có thành tựu rất cao trong việc nghiên cứu cơ quan, cái hộp nhỏ này ở trong tay bọn họ phỏng chừng sẽ được mở ra một cách dễ dàng.
Anh ta a một tiếng, vội vàng ôm cái hộp chạy đi.
Tôi có chút buồn bã mất mát, tôi cảm thấy trong cái hộp kia chắc chắn có thứ vô cùng quan trọng, nhưng tôi lại không thể mở ra.
Lão Miêu cũng không còn hứng thú nói chuyện với tôi, nhanh chóng chạy theo sau Đại Đầu, kích động muốn nhìn xem bên trong là bảo bối gì, trong lúc nhất thời nơi này cũng chỉ còn lại một mình tôi.
Trong đầu tôi phác họa lại hình dáng của cái hộp kia, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra là quen thuộc ở chỗ nào.
Đồ thời nhà Đường tôi từng tiếp xúc cũng không nhiều lắm, chỉ thấy qua một ít ghi chép ở trong phòng hồ sơ, cùng với ghi chép về minh khí của thời nhà Đường mà các đời Hắc Linh Tinh Quan từng gặp qua trong “Tinh Quan Yếu Quyết”, còn đồ vật mà chính tôi nhìn thấy thì không quá năm món, cho nên tôi không biết tại sao lại cảm thấy cái hộp kia nhìn quen mắt.
Rốt cuộc đã thấy thứ này ở đâu?
Hay là nói tôi đã từng thấy đồ án này?
Ý nghĩ này trong nháy mắt tràn ngập đầu tôi, đồ án, không sai chính là đồ án!
Cái hộp kia chỉ là một cái hộp vô cùng bình thường, nhưng đồ án lại không bình thường, mặt trên khắc chính là rồng.
Hoa văn xung quanh là hoa văn trên long bào của thời nhà Đường, lúc trước tôi từng thấy qua một kiện long bào trên “Tinh Quan Yếu Quyết”, ước chừng là trung kỳ thời nhà Đường, hoa văn rồng trên hộp này tuy rằng không phải giống hoàn toàn, nhưng thoạt nhìn lại không có khác biệt quá lớn.
Hoa văn rồng chỉ có Hoàng đế mới có thể dùng, vì sao lại xuất hiện ở nghĩa trang?
Tôi chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, sau khi cố gắng trấn tĩnh lại mới hét lớn về phía nghĩa trang: “Lão Yên, giáo sư Hứa, các người mau tới đây!”
Bọn họ đều bận rộn trong chính điện hoặc thiên điện, nơi này tuy rằng chỉ là nghĩa trang, nhưng bên trong cũng có rất nhiều thứ có ý nghĩa lịch sử, giáo sư Hứa đã sớm bận tối mày tối mặt, ngay cả Nha Tử cũng bị ông ấy trói lại không thể tới đây nhìn tôi một cái.
Nghe được tiếng hô của tôi, bọn họ cùng nhau vọt ra, lão Yên đi trước một bước chạy tới bên cạnh tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, hỏi tôi có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?
“Không phải, lão Yên, ông nghe tôi nói......”
“Trường An, cậu không sao chứ?”
Tôi vừa mới nói, âm thanh của Nha Tử liền theo sát mà tới, giáo sư Hứa cũng lo lắng nhìn tôi. Tôi cười lắc đầu, nói không có việc gì, chỉ là phát hiện ra một thứ.
Sau đó tôi nhanh chóng nói ra phát hiện của mình cho bọn họ nghe, còn cảm thấy kỳ lạ hỏi Hứa giáo sư chẳng lẽ không thấy cái hộp kia sao?
“Không có…” Giáo sư Hứa trả lời.
Tôi so với ông ấy càng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Đại Đầu và lão Miêu đi tìm ông ấy đã là chuyện của mấy phút trước, nghĩa trang này chỉ lớn có như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa tìm được bọn họ?
Giáo sư Hứa càng hoang mang, nói ông ấy căn bản không nhìn thấy hai người kia.
Một cỗ dự cảm không lành từ trong lòng bốc lên, tôi vội vàng thúc giục lão Yên nhanh chóng đi tìm bọn họ.
Lão Yên cũng ý thức được có chỗ không đúng, nhanh chóng lôi kéo Nha Tử rời đi, còn dặn dò giáo sư Hứa chăm sóc cho tôi.
Giáo sư Hứa nghiêm túc hỏi tôi có chắn chắn là hoa văn rồng hay không?
“Đúng vậy, chính là hoa văn rồng, cái hoa văn kia khiến tôi nhớ rất kỹ, ông cũng biết bởi vì thứ trên lưng tôi, nên tôi vô cùng mẫn cảm với hoa văn rồng này, cơ bản là gặp qua thì tôi sẽ không quên.” Tôi gật đầu khẳng định.
Sắc mặt giáo sư Hứa ngưng trọng, nói không thể nào, phong thủy của nơi này xây dựng một tòa nghĩa trang ngược lại rất bình thường, không có khả năng là lăng tẩm của đế vương.
“Giúp tôi đứng lên.” Tôi đặt tay lên cánh tay của giáo sư Hứa.
Ông ấy hỏi tôi muốn làm gì, tôi cau mày lắc đầu nói không biết, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, nhất định phải đi xem!
“Không được, bộ dạng hiện tại của cậu thế này sao có thể đi xem? Ở chỗ này chờ, cậu phải tin tưởng lão Yên, ông ấy nhất định có biện pháp.” Giáo sư Hứa trực tiếp từ chối, tôi lại giãy dụa muốn đứng lên, ông ấy không có biện pháp với tôi, lúc này mới chậm rãi đỡ tôi đứng dậy.
Tôi chậm rãi đứng lên, tác động đến miệng vết thương khiến tôi đau đến mức hít sâu vào, giáo sư Hứa bảo tôi cứ ngồi yên đợi, ông ấy sẽ đi xem.
Tôi không đồng ý, giáo sư Hứa khác với tôi, trên người ông ấy không có công phu, thật sự có chuyện chưa chắc có phản ứng nhanh như tôi, nhất định không thể để cho ông ấy đi mạo hiểm.
Dưới sự dìu đỡ của giáo sư Hứa, tôi chậm rãi tiếp cận thiên điện bên phải, đám người đoàn trưởng Lâm đứng trước cửa, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thiên điện bên phải, nhưng không ai dám động. Thấy tôi tới, đoàn trưởng Lâm đen mặt, hỏi tôi không dưỡng thương cho tốt đi ra đây làm gì?
****1: