Chương 938 Lan Đình Tập Tự
Tôi đột nhiên bật cười, bởi vì tôi lại lần nữa thấy được bóng dáng của chú Trần thông qua biểu cảm trên mặt anh ta.
Tôi nhớ thuở ban đầu khi chúng tôi cùng nhau đi đến quốc gia cổ Trường Dạ, lúc tôi khoe khoang ở trên đường đi đó, ông ấy cũng răn dạy tôi như thế.
Ai ngờ tôi đột nhiên lại cười thành tiếng, gương mặt của đoàn trưởng Lâm càng đen hơn: “Cậu cười cái gì? Còn không mau đi?”
Tôi không nghe lời anh ta, chỉ đảo mắt nhìn lướt qua trong đám người, không nhiều không ít, trùng hợp chỉ thiếu đúng bốn người là Đại Đầu, lão Miêu, lão Yên và Nha Tử.
“Bọn họ đâu rồi?” Tôi ổn định cảm xúc, nhẹ giọng hỏi.
Đoàn trưởng Lâm đen mặt. Vân Thất nhìn tôi một lát rồi nhỏ giọng nói: “Sau khi bọn họ đi vào thì truyền ra tiếng động như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh.”
Tôi đã rõ, gật nhẹ đầu bảo giáo sư Hứa và đoàn trưởng Lâm đợi rồi ngẩng đầu lên hỏi Vân Thất: “Có thể đi cùng tôi một chuyến được không?”
“Hồ đồ!” Đoàn trưởng Lâm nổi giận: “Vân Thất dẫn theo hai người anh em đi vào là được rồi, cậu thành thật đợi ở chỗ này cho tôi, nếu không tôi phải giải thích với lão Yên thế nào hả?”
Tôi phất tay một cái, bảo anh ta yên tâm đừng nóng. Tôi chỉ đi vào thăm dò tình hình một chút thôi, nếu thật sự có vấn đề gì thì tôi cũng không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ bỏ chạy.
Đoàn trưởng Lâm còn muốn nói thêm gì đó nhưng tôi đã giơ tay lên, chỉ hỏi Vân Thất có đi hay không?
Vân Thất nhìn tôi một lát, không trả lời. Người cũng đã đi tới trước cửa, đưa tay ra định mở cửa.
Tôi lảo đảo đi đến bên cạnh anh ta. Anh ta lần nữa nhìn tôi một lát, như là đang xác nhận. Tôi nhìn anh ta gật nhẹ đầu, anh ta hơi dùng sức, cánh cửa thiên điện két một tiếng mở ra. Một luồng tro bụi từ bên trong trào ra ngoài, tôi bị sặc ho khan mấy tiếng.
Vân Thất đưa tay ra quơ quơ, bụi bặm phảng phất như có linh trí, tất cả đều tản ra. Tôi bật đèn pin lên, bên trong trống rỗng, dưới vách tường có mấy bức tượng ác quỷ hung thần ác sát đứng thẳng, trông vô cùng dữ tợn.
Nhóm lão Yên cũng không có ở đây.
Tôi cảm thấy căng thẳng, bất chấp thương tích mà đi thẳng vào.
Không có, thậm chí ngay cả dấu vết của tiếng ầm ầm mới vừa rồi tôi cũng không nhìn ra được, cứ như là từ hư vô xuất hiện vậy.
“Lão Yên?” Tôi cao giọng gọi một tiếng, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào. Mấy con ác quỷ kia giống như đang chế giễu nhìn tôi lom lom, nhìn đến tôi rợn cả tóc gáy.
Vân Thất đi theo bên cạnh tôi, ngẩng đầu chăm chú nhìn mấy con ác quỷ kia, vẻ mặt khó đoán.
Tôi nóng ruột, chạy thẳng một lèo tới chỗ thiên điện và chính điện. Cái thiên điện này không có cửa sau, như vậy bọn họ chỉ có thể đi vào chính điện thông qua nơi này.
“Quay lại!” Vân Thất lạnh giọng cảnh cáo.
Tôi quay đầu, khó hiểu nhìn anh ta. Anh ta chỉ chỉ vào mấy con ác quỷ kia, giọng nói lạnh lẽo khiến cho tôi có cảm giác hơi rùng mình: “Bọn họ chính là đi từ chỗ này.”
Cái gì?
Tôi khó hiểu nhìn Vân Thất, ác quỷ này mỗi một con đều không quá nửa mét, dính liền với vách tường kín kẽ, sao có thể đi từ chỗ này được?
Nhưng ánh mắt anh ta không giống như đang nói đùa. Anh ta chỉ vào một vị trí ở cánh tay bức tượng ác quỷ, bảo tôi nhìn xem.
Tôi theo tầm mắt anh ta nhìn qua, chỉ thấy chỗ đó có một cái vết trầy. Vết trầy rất mới, rõ ràng là vừa mới lưu lại. Cái vết trầy này vặn vẹo tạo thành hai chữ, vừa nhìn đã biết chính là của nhóm lão Yên lưu lại.
Rời đi…
Thế này là bảo chúng tôi rời đi hay là nói bọn họ đã rời đi rồi đây?
Tôi thò tay ra muốn sờ lên cánh tay kia một cái nhưng bị Vân Thất chặn lại. Anh ta nghiêng đầu gọi một tiếng, bảo đoàn trưởng Lâm dẫn hai người anh em đi vào.
“Tiền bối, ngài?” Tôi vừa nghiêng đầu đã thấy Toản Địa Thử dẫn Côn Bố và đoàn trưởng Lâm đi vào.
Mới vừa rồi lúc ở bên ngoài, hai người họ cũng không có tỏ ý muốn đi vào, bây giờ nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng không đúng lắm, trong lòng tôi bỗng dưng có dự cảm xấu.
Toản Địa Thử ra hiệu cho tôi không cần nói, hỏi thẳng Vân Thất đã xảy ra tình huống gì.
Vân Thất chỉ vào vết trầy kia, nói ra nghi ngờ. Toản Địa Thử nghe mà gật đầu liên tục, sau đó ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn vào tượng ác quỷ, miệng lẩm bẩm, không giống với ngôn ngữ thông thường.
Vẻ mặt Côn Bố cũng không khá hơn bao nhiêu, đưa tay sờ lên từng tấc một tượng ác quỷ, lạ là Vân Thất cũng không có cản anh ta, ngược lại có vẻ mong đợi nhìn anh ta.
“Sao rồi?” Bọn họ dừng lại một chút, tôi lập tức lo lắng hỏi.
Toản Địa Thử lắc đầu, bảo vẫn chưa xác định được. Tượng ác quỷ này chính là một cái cơ quan, nhưng bây giờ vẫn còn chưa nghiên cứu ra, cơ quan rất là bí mật. Điểm chính là ông ấy không hiểu vì sao lão Yên lại dẫn người đi vào từ chỗ này.
Tôi khẽ lắc đầu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận. Đó chính là lão Yên không nhất định là chủ động đưa bọn họ đi vào, rất có thể là bị động. Tiếng ầm ầm mới vừa rồi đã có thế giải thích được, đó chính là tiếng cơ quan đóng lại.
Toản Địa Thử nheo mắt, chăm chăm nhìn vào tượng ác quỷ. Mặc dù ông ấy không có nói rõ, nhưng tôi biết ông ấy khẳng định là đồng ý với cách giải thích của tôi, chỉ là ông ấy không dám nói ra mà thôi.