← Quay lại trang sách

Chương 939 Lan Đình Tập Tự

Bởi vì vẻ mặt của mấy người đang bao vây bên ngoài đã thay đổi. Bọn họ có thể đối diện với đạn bắn tung tóe ở trên chiến trường nhưng lại không thể ngăn được nỗi sợ không thể biết rõ, với bọn họ mà nói không khác gì dao động lòng quân. Nếu như xảy ra vấn đề này thì sẽ rất khó giải quyết.

“Đoàn trưởng Lâm, không biết có thể mượn Vân Thất dùng một chút được không?”

Toản Địa Thử nhìn đoàn trưởng Lâm, nhưng tôi biết trên thực tế ông ấy là đang hỏi Vân Thất, chỉ cần mắt không mù thì đều có thể nhìn ra Vân Thất không chịu sự quản lý của đám người đoàn trưởng Lâm.

Quả nhiên, đoàn trưởng Lâm nhìn sang Vân Thất, trưng cầu ý kiến của anh ta.

Vân Thất chậm rãi gật nhẹ đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Toản Địa Thử lập tức bắt đầu thu xếp, cho đoàn trưởng Lâm ở lại bên ngoài điện đợi viện binh, nhân tiện chăm sóc kỹ giáo sư Hứa. Còn ông ấy thì dẫn theo Côn Bố, Vân Thất và cả tôi đi xem thử coi có thể mở cơ quan này ra hay không, nếu như mở ra thì sẽ đi vào thăm dò một phen.

Đoàn trưởng Lâm cũng biết anh ta đi theo cũng không có tác dụng gì nhiều, nên đã nhanh chóng lui ra ngoài.

Toản Địa Thử trực tiếp đóng cửa lại, tầm mắt của bọn họ đều bị chặn ở bên ngoài.

“Tiền bối?” Tôi tò mò lấy làm lạ gọi lớn một tiếng.

Chỉ thấy ông ấy rất nhanh đã ngẩng đầu lên, lia nhanh qua mấy người chúng tôi một lượt rồi hạ giọng nói: “Chuyện đã vượt ra ngoài dự đoán, dù sao nhóm đoàn trưởng Lâm cũng không phải người cùng đơn vị, có thể biết ít một chút thì biết ít một chút, về phần những thứ khác… Vân Thất, có phải cậu còn có phát hiện khác đúng không?”

Vân Thất lặng lẽ gật nhẹ đầu, đưa tay gõ nhẹ lên cánh tay của một con ác quỷ, giọng nói có vẻ hơi u ám: “Trọng lượng của pho tượng này không đúng. Tôi xem thử rồi, chỗ này có tổng cộng bảy bức tượng ác quỷ. Trọng lượng của mỗi một bức tượng ác quỷ đều xấp xỉ nhau, nhưng bức tượng này lại nặng hơn không ít, cứ như là thêm vào trọng lượng của một người vậy.”

Anh ta nói xong cũng cảm thấy hơi đáng sợ, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt. Anh ta nói anh ta đã từng thấy qua dạng cơ quan này, nhưng chỉ là bán thành phẩm.

“Nói mau!” Toản Địa Thử lên tiếng hối thúc, tôi cũng dựng đứng lỗ tai lên, rất sợ bỏ sót chữ nào.

Vân Thất lia mắt nhìn lướt qua cả gian thiên điện, nhỏ giọng nói: “Một căn nhà, dùng bảy con ác quỷ trấn giữ, một con ác quỷ trong số đó thật ra chính là quan tài, bảy bức tượng ác quỷ đều đang trấn giữ cái quan tài này. Nếu như muốn mở cái quan tài này ra thì phải mở cơ quan ra.

Về phần thứ ở trong quan tài là gì thì vẫn còn khó nói, có điều bây giờ xem ra đám lão Yên rất có thể đã tiến vào quan tài rồi. Nếu như bọn họ không phải chủ động, vậy thì…”

Những lời tiếp theo anh ta không nói, nhưng tôi đã nghe hiểu. Ý chính là đám lão Yên rất có khả năng đã bị thứ ở trong quan tài bắt đi vào rồi, nhưng không phải Vân Thất đã nói cái này tổng cộng cũng chỉ thêm vào trọng lượng của một người thôi sao?

Tôi vừa định lên tiếng, chợt cảm giác đầu nổ ầm một tiếng… Nhóm lão Yên sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?

****2:

Lão Yên đã có nói qua, nơi này có tổng cộng hai con cương thi, như vậy một con khác có phải chính là thứ đang ở trong cái quan tài này không?

Vân Thất nhẹ giọng ừm một tiếng, nói đây cũng là nguyên nhân vì sao mới vừa rồi anh ta không có nói ngay trước mặt nhóm đoàn trưởng Lâm, sợ bọn họ không chịu nổi. Dù sao lão Miêu và Đại Đầu cũng là hai người chiến sĩ mà đoàn trưởng Lâm đắc ý nhất, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì sợ là đoàn trưởng Lâm sẽ phát điên mất.

Tôi hít vào một hơi, hung dữ nói: “Không thể nào, thân thủ của lão Yên và Nha Tử không đến nỗi xảy ra loại chuyện này, cho dù bọn họ bị thứ gì đó ép buộc kéo vào thì cũng không thể nào ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có được. Tiền bối, chúng ta vẫn nên nghĩ cách mở cơ quan trước rồi hẵng nói.”

Toản Địa Thử khẽ gật đầu, bảo tôi yên tâm, ông ấy không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy.

Sau đó Toản Địa Thử nhìn sang Vân Thất, hỏi anh ta có thể nghĩ cách mở cơ quan này ra được không, dù sao cũng chỉ có anh ta là người đã từng gặp cơ quan này, dù là bất kỳ nhận xét nào cũng có giá trị tham khảo cho chúng tôi.

“Không có, lần trước cái mà tôi gặp phải đó đại khái vẫn chưa lắp đặt thành công, bởi vì độ khó rất lớn, người kiến tạo không đủ chuyên nghiệp, vậy nên cùng lắm chỉ là một kiện thứ phẩm. Chỉ cần có chút nghiên cứu về cơ quan đều có thể mở ra được, không cùng cấp bậc với cái này.” Vân Thất rõ ràng cũng hơi đau đầu.

Biểu cảm trên mặt anh ta rõ ràng không phải là giả, tôi nhất thời hơi sốt ruột, thò tay ra muốn chạm vào bức tượng ác quỷ kia.

Vân Thất cùng lúc ngăn tôi lại, lửa giận của tôi thoáng cái bốc lên: “Anh làm gì thế, sao lại chỉ cản mỗi mình tôi?”

Anh ta muốn nói lại thôi. Lửa giận của tôi ập đến, một hơi nói ra, bảo anh ta: “Có lời cứ nói, không muốn cho tôi tới đây liền…”

“Anh ta không nói, để tôi nói.” Côn Bố đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng khiến cho lửa giận của tôi giảm xuống không ít. Tôi có chút áy náy nhìn qua Vân Thất, tính cách anh ta lãnh đạm, cản tôi chắc chắn là có nguyên nhân. Vậy nên tôi nổi giận rồi lại có vẻ hơi khó hiểu.