Chương 945 Lan Đình Tập Tự
“Anh nghỉ ngơi một chút trước đi, bây giờ tình huống của anh như vậy thì có thể cứu ai được hả?” Tôi kiên quyết giữ anh ta lại nghỉ ngơi bên cạnh. Tôi thấy trạng thái của đám lão Yên tạm thời không có nguy hiểm, thế nên cũng không cần gấp, không cần phải liều mạng.
Vân Thất lại không đồng ý. Anh ta giãy giụa đứng lên, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có, dứt khoát phóng người lên. Tôi hoàn toàn không ngăn được anh ta.
Toản Địa Thử kéo tôi qua một bên: “Cậu đừng xía vào, rất nhiều chiêu thức của nhà họ Vân đều có giới hạn thời gian, có lẽ là vì điều này nên cậu ta mới gấp như thế.”
“Nhà họ Vân rốt cuộc có lai lịch gì?” Tôi tò mò hỏi.
Toản Địa Thử không chỉ một lần nhắc tới nhà họ Vân, hơn nữa mỗi lần lúc đề cập tới đều có vẻ tiếc nuối vô cùng, cứ như thể người đau lòng việc nhà họ Vân không có hậu nhân nhất không phải Vân Thất mà là ông ấy.
Toản Địa Thử buồn cười nói: “Tôi thật sự không muốn nói cậu, cậu là hậu nhân của nhà họ Lưu, nội tình lịch sử này đúng là quá mỏng rồi.”
Tôi khẽ nhún vai, ông có thể trông cậy vào người ngay cả sách cũng không đọc được mấy ngày thì nội tình lịch sử dày cỡ nào đây?
Còn không phải là cha ruột tôi dạy cho tôi ít chữ, về sau chú Trần cũng không từ bỏ việc giáo dục tôi nên lúc này tôi mới có thể đọc được sách, chờ đến khi vào 701 lão Yên lại càng siết chặt hơn nữa, bằng không thì bây giờ tôi đã là một kẻ mù chữ rồi.
Toản Địa Thử cũng chỉ là sẵn tiện nói một câu, ông ấy coi như là tiền bối của 701 nên đương nhiên là hiểu rất rõ về tôi, rất nhanh đã bắt đầu nhỏ giọng giảng giải lịch sử của nhà họ Vân cho tôi.
“Khi các bậc đế vương và tướng lĩnh của triều đại trước, thậm chí là dân chúng bình thường xây cất lăng mộ đều cần phải thăm dò phong thủy, trong lăng mộ sang trọng đương nhiên cũng phải xây dựng một số cơ quan, để đề phòng kẻ gian xâm phạm. Nhà họ Vân chính là làm những việc này.” Toản Địa Thử đè giọng xuống cực nhỏ, rõ ràng là lo lắng Vân Thất nghe được.
“Vậy rốt cuộc là thăm dò phong thủy hay là chế tạo cơ quan?” Tôi nhíu mày.
Toản Địa Thử sờ cằm một cái, dáng vẻ một lòng bội phục: “Đều có!”
Tôi ngạc nhiên há hốc mồm, từ trước đến nay bậc thầy cơ quan và bậc thầy phong thủy đều làm chuyện của mình, bởi vì có rất nhiều mâu thuẫn giữa hai bên. Rất nhiều lúc xây dựng cơ quan khó tránh khỏi sẽ phá hủy một chút phong thủy, thậm chí bậc thầy phong thủy còn rất coi thường bậc thầy cơ quan. Trong mắt bọn họ bậc thầy cơ quan cùng lắm chỉ là thợ mộc cấp thấp nhất mà thôi, từ cổ chí kim có được bao nhiêu bậc thầy cơ quan được lịch sử ghi lại đâu chứ?
Nhà họ Vân này thật không đơn giản, có thể xem xét đánh giá quan hệ lợi hại giữa hai bên rồi kết hợp cả hai lại. Lăng mộ mà bọn họ xây dựng sợ là cứng như thép vậy, muốn đi vào thì phải giắt đầu ở trên lưng quần trước.(*)
(*)Một câu nói ở nông thôn, ý chỉ đi làm việc mạo hiểm, nên cái đầu giắt vào lưng quần cho chắc, bằng không nó có thể rơi ra bất kỳ lúc nào.
Thảo nào Vân Thất tinh tường chuyện trong nghề chúng tôi như vậy, bởi vì việc mà bọn họ làm chính là đề phòng chúng tôi, đương nhiên cũng biết rõ lai lịch của chúng tôi. Không phải có một câu nói đó sao? Người hiểu rõ bạn nhất không phải chính bạn mà chính là kẻ địch của bạn.
Thế nhưng từ xưa đến nay gia tộc dạng này luôn có một bi kịch, người dân bình thường thì còn đỡ, nếu như là xây cất cơ quan cho lăng mộ đế vương tướng lĩnh thì đại đa số đều không thể đi ra được, bởi vì chỉ có bậc thầy đảm nhiệm thiết kế đều bị chôn ở trong mộ mới là an toàn tuyệt đối.
Tôi nặng nề thở dài, từ xưa đến nay chuyện giai cấp quyền quý vì lợi ích của mình, coi tính mạng người khác là cỏ rác không hề hiếm thấy. Nhưng nhà họ Vân cũng không còn cách nào, nếu như không giúp xây dựng thì hở tí sẽ là diệt tộc tịch thu tài sản!
Nói như vậy tôi đã biết vì sao nhà họ Vân chỉ còn lại một mình Vân Thất rồi, khác với nhà họ Lưu chúng tôi là do tự mình phát triển đến mức dần dần tiêu điều, bọn họ là bị hãm hại nên mới đến nước này.
Thảo nào vẻ mặt Vân Thất khổ tâm như vậy. Nhà họ Vân không có cũng tốt, ít nhất không có ở xã hội phong kiến khi đó cũng tốt, bởi vì nhà họ Vân mà tồn tại thì sẽ không thiếu bị người khác coi như công cụ lợi dụng, sử dụng xong rồi vứt.
“Tiền bối, anh ta và tôi không giống.” Tôi nhẹ giọng chỉ rõ.
Nếu như anh ta không muốn kế thừa nhà họ Vân thì tôi vẫn có thể hiểu được.
Toản Địa Thử lắc đầu, kinh qua nhiều bức hại như vậy, bây giờ cuối cùng đã có bản lĩnh có thể làm rạng rỡ sự nghiệp của nhà họ Vân nhưng lại từ bỏ như thế, lẽ nào không đáng tiếc sao?
Tôi ngược lại không đồng ý với lời nói của ông ấy. Vân Thất có truy cầu của riêng mình, ý kiến của những người ngoài chúng tôi đây đại khái không đủ để làm tham khảo.
“Tóm lại vẫn là tuổi trẻ, suy nghĩ ngược lại mới mẻ.” Toản Địa Thử cười cười, nói rằng có thể là ông ấy đã có tuổi nên luôn cho rằng những thứ này phải nên truyền thừa về sau.
Nhưng mà ông ấy cũng đồng ý với tôi, đúng là Vân Thất nghĩ thế nào mới là quan trọng nhất, dù sao cái mà nhà họ Vân mang tới cho anh ta chỉ có đau khổ mà thôi.