← Quay lại trang sách

Chương 946 Lan Đình Tập Tự

Lúc bọn tôi nói chuyện, Vân Thất đã cứu lão Miêu và Đại Đầu xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình Nha Tử.

Có điều cả người anh ta đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm, cơ thể không ngừng run rẩy. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tóc ướt sũng vắt lên trên trán, có vẻ chật vật không chịu nổi.

“Tôi đi.” Tôi thu xếp cho anh ta nghỉ ngơi ở bên cạnh, đang định đề khí leo lên trên mũi tên lại bị anh ta dứt khoát kéo áo lại.

Anh ta khẽ lắc đầu với tôi: “Tuyệt học của nhà họ Vân, chỉ tôi mới có thể đi!”

Tôi biết anh ta không có nói dối.

“Nhưng mà anh như vậy…” Tôi nói đến đây, không nhịn được nhìn tay anh ta một chút.

****6:

Anh ta nâng tay phải máu thịt be bét lên, dùng máu điểm lên tay tôi một điểm, sau đó dùng sức chống đỡ cơ thể, trong khi tôi còn chưa kịp có phản ứng đã nhích lên trên thân mũi tên thứ nhất trước.

Toản Địa Thử thở dài, nói rằng thế này là đang nói với tôi, cho dù anh ta phải dốc hết sức lực cũng sẽ cứu được Nha Tử.

Tôi nhìn Vân Thất đang gian nan di chuyển trên hết mũi tên này đến mũi tên khác, hốc mắt không nhịn được ươn ướt. Anh ta gợi cho tôi nhớ đến cô Tứ, bọn họ trông đều có vẻ lạnh lùng như nhau, nhưng trên thực tế bọn họ lại nhiệt tình hơn bất kỳ ai. Cho dù là mình đầy thương tích cũng sẽ dốc hết sức lực đi cứu trợ những người khác.

“Trường An, cậu nói cậu ta như vậy lại là vì cái gì?” Toản Địa Thử ngẩng đầu lên nhìn Vân Thất, giọng điệu buồn vô cớ.

Tôi lắc đầu, tôi thật sự không hiểu. Bởi vì anh ta cùng lắm chỉ là người mà đoàn trưởng Lâm cấp cho chúng tôi, tạm thời hộ tống lên Chiêu Lăng. Cho dù anh ta có không dụng tâm lo cho chúng tôi thì tôi cũng không thể trách anh ta, nhưng mà anh ta chỉ vì cứu đám người lão Yên mà ngay cả mạng cũng không coi ra gì.

Toản Địa Thử quay đầu sang chỗ khác nhìn tôi lom lom, nói từng chữ một: “Đương nhiên là trong lòng cậu ta vẫn còn có nhà họ Vân rồi.”

Một câu của Toản Địa Thử đã khiến tôi tỉnh ngộ, Vân Thất cũng đang trong mâu thuẫn, đến cùng có muốn khôi phục lại danh vọng của nhà họ Vân hay không? Có muốn truyền thừa một thân bản lĩnh này xuống tiếp không, e rằng cũng là chuyện mà anh ta luôn cân nhắc, chỉ là không có thời cơ.

“Tại sao anh ta lại vào quân đội?” Tôi hơi tò mò.

Ai ngờ, Toản Địa Thử nhìn thoáng qua tôi rồi nhún vai: “Nói cho cậu biết vậy, cũng là do không có người thân, cuối cùng phải nhờ vào quan hệ xin cho cậu ta vào quân đội. Bằng không thì đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể sống tiếp một mình được đây?”

Nhưng Vân Thất không có may mắn như tôi, bởi vì tôi là binh sĩ mà chú Trần tự mình dẫn vào, mặc dù những chiến hữu kia ngoài miệng không nói nhưng trên thực tế vẫn rất chiếu cố tôi.

Vân Thất lại là chính thức đi vào quân đội, không có đãi ngộ đặc thù ở trong quân đội. Hơn nữa lúc anh ta vào quân đội còn chưa đến mười tuổi, có thể tưởng tượng được thống khổ phải chịu.

Ánh mắt tôi dõi theo Vân Thất, anh ta đã tiếp cận Nha Tử. Cũng may Nha Tử cách bức tường coi như gần, vậy nên đã giảm bớt không ít chuyện cho Vân Thất.

Răng rắc…

Ngay lúc Vân Thất kéo Nha Tử đến bên cạnh, một hồi tiếng động đứt gãy chói tai chui vào lỗ tai chúng tôi. Tôi khiếp sợ nhìn sang Vân Thất, chỉ thấy đồng tử của anh ta cũng hơi trợn to, động tác tiếp theo lại là cố gắng ôm chặt Nha Tử, sau đó hai người giống như diều đứt dây ngã từ trên cao xuống.

Vào giây phút khẩn yếu nhất, Vân Thất gắng gượng xoay tròn nửa vòng tại không trong, đệm bản thân mình ở bên dưới Nha Tử.

Tôi bước nhanh xông tới, cùng lúc đó Côn Bố cũng xông ra ngoài. Một giây trước khi Vân Thất nện lên trên mặt đất, chúng tôi rốt cuộc đã chạy tới, đưa tay đỡ lấy bọn họ.

Lực đẩy khổng lồ hung hăng nện chúng tôi xuống đất, tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều dời vị trí.

“Vân Thất!” Tôi gầm nhẹ một tiếng, anh ta đã hoàn toàn hôn mê. Cả người giống như ngâm qua trong nước vậy, trên mặt thấp thoáng hiện ra màu xanh, trông rất dọa người.

Côn Bố vừa xác định tình trạng thân thể của Nha Tử vừa đỡ ngay lấy Vân Thất, tay đắp lên trên mạch đập của anh, vẻ mặt bối rối không khám ra nguyên cớ.

“Sao rồi?” Tôi nôn nóng hối thúc.

Côn Bố chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, tôi lập tức ngậm miệng. Dáng vẻ đó của anh ta rõ ràng là đang bị vấn đề nan giải nào đó làm khó. Tôi ngồi ở bên cạnh lẳng lặng chờ, không biết là tâm trạng gì.

Chủ yếu là ánh mắt vừa rồi của Côn Bố quá dọa người, lần trước tôi bắt gặp dáng vẻ này của anh ta vẫn là sau khi Trát Tây rời đi.

Lẽ nào anh ta quen biết Vân Thất?

Tôi hơi tò mò, cho dù Côn Bố cảm kích Vân Thất thì ánh mắt này cũng rất là quái lạ, lẽ nào anh ta thật sự quen biết Vân Thất?

Từ khi Vân Thất tham gia vào nhóm chúng tôi, Côn Bố đại khái rất ít trò chuyện, thậm chí còn tận lực tránh bàn về thân thế của Vân Thất với chúng tôi.

Mới vừa rồi tôi ngược lại không cảm thấy gì, bởi vì từ trước đến nay anh ta luôn không thích nhập hội với chúng tôi, nhưng nhìn cảm xúc của anh ta hiện tại lại có chút là lạ.

Lẽ nào Miêu Cương có qua lại với nhà họ Vân?