Chương 947 Lan Đình Tập Tự
Những ý nghĩ này chỉ đảo qua trong đầu một lần rồi bị tôi gác qua một bên, lặng lẽ chờ Côn Bố.
Ước chừng bốn năm phút Côn Bố mới gỡ cái tay đang cầm tay Vân Thất ra, dáng vẻ trông như muốn nói lại thôi. Tôi gấp đến độ vò đầu bứt tai nhưng cũng không dám hỏi.
“Hình như cơ thể anh ta không được khỏe.” Côn Bố đắn đo cả buổi mới nói ra được một cái kết luận không ảnh hưởng đến toàn cục này. Tôi à một tiếng, lập tức chỉ vào Vân Thất, nói: “Cơ thể của anh ta như vậy làm sao có thể khỏe được?”
Côn Bố hơi khó xử, tôi thật sự không có kiên nhẫn: “Côn Bố, anh có gì nói đó đi, cứ thế này tôi không yên tâm được.”
“Có thể anh ta không sống quá ba mươi tuổi…” Giọng Côn Bố hơi không được lưu loát, sau khi nói xong bất luận tôi có hỏi thế nào thì anh ta đều giống như bị câm, một câu cũng không chịu nói.
Toản Địa Thử há to miệng, một lúc lâu sau mới tát lên trên mặt mình một cái, nói ông ấy thực sự không nên đuổi theo Vân Thất hỏi chuyện của nhà họ Vân. Nhìn bộ dạng của anh ta đương nhiên là biết tình trạng cơ thể của mình rồi, hỏi như vậy chẳng khác nào đang xát muối lên trên vết thương của Vân Thất.
Tôi cũng im lặng không lên tiếng, Vân Thất nhìn cũng mới có hai mươi ba hai mươi bốn, như vậy nói cách khác còn có sáu năm mà thôi… khó trách, hèn gì giọng điệu anh ta bất đắc dĩ như vậy, sáu năm thì có thể làm được gì chứ?
Hưng thịnh của một gia tộc suy tàn, sáu năm ngắn ngủi hoàn toàn không đủ.
“Không cứu được sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Côn Bố khẽ lắc đầu, không có nói rõ. Anh ta chỉ là căn cứ vào tình huống thân thể suy yếu của Vân Thất để phán đoán tuổi thọ của anh ta. Về phần bệnh mà anh ta mắc phải là bệnh gì thì hoàn toàn không thể khám ra.
Tôi nhìn Côn Bố đặt Vân Thất nằm ở dưới đất, chỉ cảm thấy bi ai.
Về sau ai trong chúng tôi cũng không nói thêm cái gì, chỉ chờ bọn họ tỉnh lại.
Đám người lão Yên ngược lại dễ xử lý, bởi vì trên người Côn Bố có rất nhiều chai chai lọ lọ, cho dù thuốc mê có phức tạp hơn nữa thì cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian. Vậy nên nửa giờ sau, theo Nha Tử dẫn đầu tỉnh lại, ba người khác cũng theo thứ tự lần lượt tỉnh dậy.
Chỉ là vẻ mặt của bọn họ có chút mơ màng, bọn họ nhìn ra xung quanh cả buổi, vậy mà trên mặt vẫn là biểu cảm trống rỗng.
“Lão Yên, ông cảm giác sao rồi?” Tôi nói chậm lại, dáng vẻ này của bọn họ sợ là trống rỗng tạm thời sau khi bị sợ hãi tột độ mới có, tôi rất sợ lại hù bọn họ sợ.
Lão Yên nhìn tôi một lúc lâu mới nhận ra tôi là ai, khó khăn hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cười khổ, cái này phải nên hỏi ông ấy mới đúng. Nhưng bây giờ dáng vẻ ông ấy như vậy tôi cũng biết không hỏi ra được nguyên nhân, chỉ nhẹ giọng bảo ông ấy nghỉ ngơi cho khỏe, chờ nghỉ ngơi khỏe lại rồi hẵng bàn đến những thứ khác.
Tôi nhìn lão Yên nhắm mắt dựa vào trên vách tường, chỉ cảm thấy quái lạ. Cảnh tượng hoành tráng nào mà ông ấy chưa từng thấy qua, sao lại bị dọa sợ như vậy chứ? Thật đúng là khiến cho người ta không thể lý giải.
Côn Bố lần nữa kiểm tra thân thể bọn họ một lượt, xác định không có vấn đề, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta lập tức đặt toàn bộ tinh lực lên trên người Vân Thất.
Tôi bỏ trống chỗ, chuyển đến bên cạnh Toản Địa Thử, nhỏ giọng hỏi ông ấy: “Ban đầu nhà họ Vân ở đâu?”
Quả nhiên, ông ấy tùy tiện nói ra hai chữ - Vân Nam.
Miêu Cương cũng ở trong biên giới Vân Nam, anh chàng Côn Bố thật sự quen biết Vân Thất sao?
“Khó trách, Vân Thát tám chín tuổi đã vào quân đội rồi. Dựa theo quy củ của Miêu Cương, người thừa kế Cổ Vương trước khi trưởng thành đều không thể ra khỏi Miêu Gia Trại. Cho dù phía trên có một Trát Tây chống đỡ thì hành động của Côn Bố cũng không thể nào quá thả lỏng, khả năng hai người bọn họ gặp mặt quá thấp.”
Đột nhiên, tiếng lão Yên từ sau lưng truyền đến. Tôi giật mình nhìn ông ấy, chỉ thấy trong mắt ông ấy đã khôi phục lại tỉnh táo, nhưng vẫn dựa vào nơi đó như cũ, chắc là không có sức.
Nghe giọng nói này của ông ấy, có phải đã biết rõ thân phận của Vân Thất rồi không?
****7:
Lão Yên cười cười, hạ giọng nói: “Từ lúc lão Lâm dẫn cậu ta đi ra tôi đã có nắm chắc rồi, giỏi dùng tên, lại mang họ Vân, cả nước có thể tìm ra được mấy người chứ? Vả lại cậu ta thật sự trông rất giống cha cậu ta, chẳng qua dáng vẻ của cha cậu ta về sau quá mức méo mó, bấy giờ mới nhìn không giống thôi.”
Lão Yên lý giải thắc mắc của tôi, nhưng tôi càng tò mò vì sao Côn Bố lại đối đãi với Vân Thất như vậy hơn.
Lão Yên không hề lấy làm lạ giải thích: “Cái này còn phải nói sao, Côn Bố chỉ là động lòng trắc ẩn mà thôi, Vân Thất rất giống Trát Tây.”
Tôi há to miệng, hai người bọn họ giống nhau chỗ nào?
Lão Yên thở dài, nói nếu như tôi đủ tỉ mỉ thì sẽ có thể nhận ra nội tâm Vân Thất giống với Trát Tây. Hơn nữa Trát Tây cũng là vì cứu chúng tôi nên mới chết, Côn Bố có lòng trắc ẩn, điểm này cũng không có gì là lạ.
Tôi nhìn sang Côn Bố, khẽ gật đầu một cái. Trát Tây chính là vảy ngược duy nhất của anh ta, anh ta không thể cứu được Trát Tây, bây giờ sợ là đang rất muốn cứu Vân Thất nhỉ.