Chương 948 Lan Đình Tập Tự
“Coi thử xung quanh đi!” Lão Yên nhíu mày, chỉ mấy câu nói thoáng cái đã giải thích chuyện bọn họ gặp phải, lên tiếng hối thúc chúng tôi.
Thì ra lão Miêu và Đại Đầu đang trên đường đi tìm giáo sư Hứa, không hiểu sao lại rẽ thẳng vào thiên điện bên phải, lúc ông ấy và Nha Tử tìm tới bọn họ, chỉ thấy hai người đang ngây người chăm chú nhìn vào tượng ác quỷ ở bên ngoài, trông cứ như bị hút mất linh hồn vậy.
Nha Tử cùng lắm chỉ là gác tay lên trên người lão Miêu, tượng ác quỷ lại bất chợt lui về phía sau. Dưới lòng đất xuất hiện một cái lỗ trống, lão Miêu và Đại Đầu rơi thẳng xuống. Ông ấy và Nha Tử không kịp suy nghĩ nhiều cũng nhảy xuống theo.
Ai ngờ vừa đưa người ra khỏi đã ngất xỉu, chuyện sau đó ông ấy không nhớ gì cả, nhưng trước khi ông ấy nhảy xuống hình như đã thấy một cái đồ đằng kỳ lạ.
Tôi cười khổ giải thích cho ông ấy chuyện về đồ đằng một chút. Ông ấy khẽ nhíu mày, đứng dậy từ từ đánh giá cái tầng hầm do đá cẩm thạch xây nên này, sau đó đi qua bên cạnh đưa tay gõ vào một khối trong đó.
Tiếng động trong trẻo lọt vào lỗ tai, là chất ngọc cực phẩm!
“Bảo bối đó!” Đại Đầu không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, phóng tới bên cạnh lão Yên thò tay sờ lên đá cẩm thạch rồi quay đầu lại hỏi tôi: “Có phải cái này rất đáng giá không?”
Tôi mỉm cười gật nhẹ đầu: “Anh chỉ cần chuyển tám chín khối ra ngoài thì các anh em đều có thể ăn ngon uống say rồi.”
Mắt Đại Đầu sáng lên, duỗi tay ra muốn cướp nhưng bị lão Yên chặn ngang đè tay xuống: “Gấp cái gì, đã biết chỗ này rồi, để cho lão Lâm kéo một đội nhân mã từ mặt bên đào tới rồi cả nhóm chở thẳng đi là được. Nhưng mà phần lớn vẫn phải sung công, về phần bộ đội các cậu có thể chia được bao nhiêu tôi cũng không bảo đảm.”
Đại Đầu xấu hổ nói bao nhiêu cũng được, có thể có một chút thì một chút vậy.
Lão Yên cũng cười, bảo Đại Đầu giao cái hộp đã tìm thấy trước đó ra. Ông ấy đặt ở trong tay sờ sờ rồi lại sờ vào đá cẩm thạch một phen, sau đó giật mình nói: “Cảm giác này ngược lại giống như đá cẩm thạch.”
Tôi nghe vậy mới đón lấy cái hộp, đúng thật, cảm giác chạm vào lạnh buốt này thật sự rất giống với đá cẩm thạch, nhưng sao phải để riêng một khối ngọc vào trong cái hộp cỡ lòng bàn tay này nhỉ?
Ánh mắt lão Yên đột nhiên sáng lên. Ông ấy đi lanh quanh khắp nơi, bảo chúng tôi tìm xem có cái lỗ hổng nào không?
Lỗ hổng?
Tôi biết ngay ông ấy muốn làm gì, cũng đi theo tìm.
Nha Tử dứt khoát khoác cánh tay lên trên vai tôi, nói muốn tìm cùng với tôi.
Nhưng chúng tôi vừa mới chuyển qua một bên khác, cách đám lão Yên hơi xa một chút, anh ta lập tức nhỏ giọng hỏi tôi lúc tìm thấy bọn họ, dáng vẻ trông ra làm sao?
Tôi mô tả đại khái dáng vẻ bọn họ bị treo ngược lên một phen. Vẻ mặt anh ta có chút không đúng, tôi vội hỏi anh ta: “Có phải anh có nghi ngờ gì không?”
Anh ta đẩy mắt kính lên, nhỏ giọng nói: “Trong chúng ta chắc chắn có người đang nói dối.”
Hả.
Tôi nhíu mày, anh ta lên tiếng giải thích. Bởi vì anh ta và lão Yên xuống sau, lúc bọn họ xuống tới lão Miêu và Đại Đầu vẫn còn đứng đấy, nhưng kế đó lại cùng nhau ngã xuống, có nghĩ thế nào cũng không thích hợp.
Tôi theo ý trong lời nói của anh ta, kế đó mở to hai mắt, là đang khẳng định sau khi đám lão Yên xuống tới thì thuốc mê mới thả xuống ư?
Nếu không thì dựa vào tố chất thân thể của lão Miêu và Đại Đầu, phản ứng của bọn họ với thuốc mê chắc chắn mạnh hơn lão Yên nhiều, không lý nào ngã xuống cùng với nhóm lão Yên. Thế thì thuốc mê đến cùng là ai thả?
Nha Tử lắc đầu, nói không biết, bây giờ ai cũng có hiềm nghi, bao gồm cả anh ta.
Tôi lập tức kéo dãn khoảng cách với anh ta, nếu ai cũng có hiềm nghi, vậy thì không thể thảo luận chuyện này với mỗi mình anh ta được. Nha Tử há to miệng, sau đó cười gượng nói, hay là tìm lỗ hổng mà lão Yên nói trước đi.
“Chỗ này!”
Anh ta vừa dứt lời, Đại Đầu lập tức gọi lớn một tiếng, chúng tôi tức thì xông lên, phát hiện một cái lỗ hổng hình con rồng lớn chừng nửa lòng bàn tay.
Lão Yên cầm cái hộp trên tay, ấp úng hỏi: “Lẽ nào khối ngọc còn thiếu chứa ở trong cái hộp này?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng nghe ra có vẻ rất chắc chắn. Tôi cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, chỉ hỏi ông ấy có thể nghĩ cách mở cái hộp này ra được không.
Lão Yên xoay xoay cái hộp, nói chỉ có thể thử xem!
Tôi kích động nhìn chằm chằm ông ấy. Phải biết thứ khắc ở mặt trên cái hộp này chính là hoa văn rồng, là dùng ở trên Long bào, cho dù không giống với hoa văn rồng thời nhà Đường, nhưng ý nghĩa lịch sử cũng không thể phỏng đoán được.
Lão Yên nắm chặt cái hộp, nhắm mắt lại, tay dọc theo đường vân cái hộp chầm chậm sờ tới sờ lui, sờ một vòng rồi lại một vòng. Tôi nhìn mà âm thầm lo lắng, nhưng lại không dám hối thúc.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng lão Yên mở to mắt, nhưng vẻ mặt ông ấy lại có vẻ khó coi. Ông ấy lắc đầu với tôi, nói cơ quan này quá tinh vi, ông ấy không có cách nào.
“Để tôi thử xem.” Nha Tử đẩy kính râm lên nhận lấy cái hộp, móc ở trong ngực ra một sợi bông, đồ lại từng vòng dọc theo hoa văn rồng. Sợi bông lượn quanh một vòng, hoa văn rồng đã bị che khuất một nửa. Anh ta dùng sức đè sợi bông, sau đó lấy sợi bông ra ngoài hướng về phía ánh sáng đèn pin cầm tay từ từ quan sát.