Chương 949 Lan Đình Tập Tự
Anh ta cẩn thận quan sát, khoảng chừng một phút sau, anh ta chấm mực nước lên gần một phần ba sợi bông, sau đó một lần nữa vòng sợi bông vào, lại dùng mực chấm chấm lên chỗ có mực nước của sợi bông và cái hộp chồng lên nhau.
Sau đó anh ta tháo sợi bông ra, giật một sợi tóc xuống, đâm tới đâm lui ở chỗ có mực nước đó.
Tạch tạch…
Tiếng tạch tạch nhỏ xíu vang lên. Tôi ngạc nhiên nhìn Nha Tử, anh ta đang nghiêng lỗ tai lắng nghe. Cọng tóc trên tay vẫn liên tục đâm như cũ, ngay sau đó truyền tới tiếng tạch tạch giống như vừa rồi.
“Thành công!”
Anh ta bỏ cọng tóc xuống, thò tay mở hộp ngọc ra. Quả nhiên, một viên ngọc rồng nằm trên một miếng lụa đỏ, xem ra đã hơn ngàn năm rồi.
Tôi bảo Nha Tử nhìn thêm chút nữa coi cái hoa văn rồng này đại khái là niên đại nào, ai biết anh vừa liếc nhìn sơ qua đã có kết luận: “Thời nhà Đường đó.”
Thời nhà Đường?
Nhưng mà tôi có kiến giải về thời nhà Đường, loại hoa văn rồng này và hoa văn rồng thời nhà Đường vẫn có khác biệt nhất định.
Nha Tử nói một cách khiêm tốn: “Cái này cậu không biết đâu! Thực ra ban đầu Đường Thái Tông lên ngôi đã mấy lần điều hành thay đổi kiểu dáng của Long bào, cuối cùng mới định ra cái loại mà người đời nhìn thấy nhiều đó. Nhưng hoa văn rồng trên cái hộp này lại là của thời kỳ đầu, chỉ cần quan sát kỹ sẽ có thể thấy được hoa văn rồng này mơ hồ có chữ Đường.”
Tôi nghi ngờ nhận lấy cái hộp quan sát hồi lâu, chữ Đường kia cũng quá rời rạc rồi, nếu như không phải cố ý đi tìm thì hoàn toàn không có thể phát hiện!
****8:
Nha Tử đắc ý nhìn tôi, sau đó dứt khoát cầm lấy ngọc rồng ấn lên tường một cái. Ngọc rồng khảm vào kín kẽ, sau đó từ từ lấp vào bên trong. Đại Đầu mở to mắt, thò tay ra muốn cầm ngọc rồng về nhưng lại bị tôi cản.
Anh ta không cam lòng lẩm bẩm vài câu, nhưng ngay lập tức không nói gì nữa.
Bởi vì cảnh tượng xuất hiện trước mặt thật là quá không thể tưởng tượng nổi, đến nỗi chúng tôi cứ thế sững sờ nhìn xem, cả buổi mới phản ứng lại!
Lão Yên dứt khoát đuổi lão Miêu và tôi đi đón nhóm đoàn trưởng Lâm vào, còn ông ấy thì bắt đầu cầm một tờ giấy, nằm rạp trên mặt đất không biết đang vẽ cái gì.
Tôi và lão Miêu cũng không có dây dưa, đi dọc theo đường cũ trở về. Lúc chúng tôi mở cửa thiên điện, bàn tay đang nắm tóc của đoàn trưởng Lâm hơi khựng lại.
Đoàn trưởng Lâm trong nháy mắt lao tới, nhìn lướt qua sau lưng chúng tôi, mất kiểm soát lắc lắc bả vai tôi: “Những người khác đâu rồi?”
“Đoàn trưởng, anh bình tĩnh một chút, bọn họ không có việc gì.” Lão Miêu hét lên một câu, giải cứu tôi từ dưới bàn tay ma quỷ của đoàn trường Lâm ra, sau đó kể lại đến nơi đến chốn những gì chúng tôi đã gặp phải một lượt.
Vẻ mặt đoàn trưởng Lâm thay đổi thất thường, sau khi nghe đến đá cẩm thạch đầy phòng, mặt mày cười đến híp lại: “Đi, dẫn ông đây đi xem một chút.”
Lão Miêu cười ha ha quay sang nói với một đội quân nhân mới tới: “Đều đi theo đi, vận chuyển hết đồ bên trong ra cho tôi!”
Các anh em của đoàn trưởng Lâm nghe xong, người nào người nấy đều vui vẻ ra mặt, người này nối gót người kia đi đến thiên điện, dùng dây thừng trượt xuống.
Đoàn trưởng Lâm gấp không kịp chờ đi tiên phong, tôi và lão Miêu ngược lại biến thành kẻ đi cuối cùng.
“Lão Yên, tình huống hiện tại sao rồi?” Đoàn trưởng Lâm nằm ở bên cạnh lão Yên, mông chổng lên, dáng vẻ trông rất buồn cười. Nhưng tôi lại cười không nổi, bởi vì dáng vẻ này của anh ta lại có chút trùng khít với chú Trần.
Lão Yên bực bội đẩy anh ta nhích sang bên: “Mau mau cút đi, đừng làm trễ nãi ông đây, bảo những tên lính của cậu đào những gì cần đào ra đi, sau đó dẫn theo mấy người nửa giờ sau đi theo tôi!”
Đoàn trưởng Lâm bị ông ấy trực tiếp đẩy ngã lộn mấy vòng ở trên mặt đất, nhưng đoàn trưởng Lâm cũng không có nói gì, ngược lại còn cười hì hì dựa theo lời lão Yên nói bắt đầu đi chọn lính.
Vết thương của Vân Thất quá nặng, Côn Bố cho anh ta uống mấy vị thuốc xong mới suy yếu tỉnh lại.
Mặc dù anh ta vẫn như cũ muốn đi theo chúng tôi cùng nhau đi lên trên, nhưng đoàn trưởng Lâm có nói sao cũng không đồng ý. Anh ta nói nếu như Vân Thất xảy ra chuyện thì mình hoàn toàn không có cách nào bàn giao.
“Anh không cần phải bàn giao với ai hết.” Vân Thất nói một cách chậm rãi.
Tôi giúp đoàn trưởng Lâm, bảo Vân Thất ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe, bằng không đi theo chúng tôi không chừng còn phiền phức hơn.
Tôi đương nhiên không muốn dùng loại từ “phiền phức” này, nhưng tôi phát hiện nếu không dùng cái từ này thì Vân Thất hoàn toàn không nghe lời khuyên.
Tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể dùng cái từ này để kích thích anh ta. Quả nhiên anh ta nghe xong không kiên trì tiếp nữa, chỉ là vẻ mặt không được dễ coi cho lắm.
Đoàn trưởng Lâm chỉ định lão Miêu và Đại Đầu cộng thêm năm anh em khác bao gồm cả chính anh ta đi theo chúng tôi, những người khác đều đang vận chuyển đá cẩm thạch ở chỗ này đi ra ngoài.
Chẳng qua lão Yên có một quy tắc, chính là chở ra ngoài thì được, nhưng phải cố hết sức không làm hư cấu trúc mộ.
“Yên tâm, tôi còn có thể không biết quy tắc của ông sao?” Đoàn trưởng Lâm cười hề hề, dặn dò cấp dưới làm ra động tác nhẹ một chút, sau đó mới đi theo chúng tôi cùng nhau đứng ở bên người lão Yên.