Chương 950 Lan Đình Tập Tự
Sau khi ngọc rồng lõm vào, ở giữa bức tường đá cẩm thạch đã nứt ra một cái khe hở, lan rộng lên phía trên giống như một đường trời(*), nhưng lúc sắp đến gần đỉnh núi, nơi đó lại đột nhiên rẽ xuống một chút, lộ ra một con đường khác ở phía trên, đại khái là không thấy rõ.
(*) Đường trời: cảnh tượng thường thấy ở các ngọn núi nổi tiếng của Trung Quốc. Hai bức tường của vách núi đối diện nhau cao thẳng đứng, bầu trời xanh nhìn qua khe hở trông giống như một đường thẳng, được gọi là đường trời.
“Trường An, cậu xem thử đi.” Lão Yên đưa giấy trên tay cho tôi. Tôi cầm lấy xem xét, đây không phải hai ngọn núi mà tôi đoán là nơi an táng của Đường Thái Tông và Trưởng Tôn Hoàng Hậu đã gặp ở trên vách núi kia sao?
Ông ấy chấm một cái vào con đường mà ông ấy vẽ, hỏi tôi có phải chỗ mà đường trời này rẽ qua có thể nối liền với lưng núi hay không?
Tôi cẩn thận phác họa hình dáng và lộ tuyến xuống núi một chút, một con đường từ từ trùng khớp với đường trời trước mắt.
Không ngờ con đường này lại ẩn ở chỗ này!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Không đúng, tôi đột nhiên nhìn sang Vân Thất, là anh ta dẫn chúng tôi đến nơi này, sở dĩ đồ đằng mở ra cũng là do anh ta. Nỗi sợ hãi trong lòng tôi cũng không phải là giả, nói rõ chỗ này nhất định có liên quan với vị tổ tông nào đó của tôi. Anh ta cũng đã nói cỗ quan tài ở trong này là bị trấn giữ, cỗ quan tài đó đâu rồi?
Vân Thất vừa chạm tới tấm mắt của tôi lại đột nhiên tránh đi, tôi lập tức nhận ra anh ta còn có chuyện đang gạt tôi!
“Vân Thất, anh nói cho tôi biết đi, nơi này rốt cuộc là chỗ nào hả?” Tôi chạy thẳng tới chỗ Vân Thất. Anh ta còn đang nghỉ ngơi, đoàn trưởng Lâm bảo tôi đừng nên làm phiền anh ta, nhưng tôi không hỏi rõ ràng thì trong lòng sẽ bất an.
Vân Thất không có nhìn tôi, nhưng giọng nói có vẻ rầu rĩ: “Cậu may mắn hơn tôi, thế nên cậu cũng không cần hỏi nhiều.”
Lời này còn quái gở hơn. Tôi nhíu mày muốn đi lên đằng trước hỏi cho rõ thì đoàn trưởng Lâm giống như bao che con cái chắn ở trước mặt anh ta: “Trường An, cậu đừng có ép cậu ta nữa, bộ cậu không thấy dáng vẻ hiện tại của cậu ta sao?”
Tôi thở ra một hơi, không nói tiếp. Trạng thái của Vân Thất trông rất không khỏe, thậm chí trên mặt anh ta ngay cả một chút màu máu cũng không có.
Tôi nghĩ tới chuyện anh ta vừa làm cho chúng tôi ban nãy, cũng không dám hỏi lại mà chỉ nhẹ giọng nói với anh ta rằng: Không có ai may mắn hơn ai, cùng lắm chỉ là có bước ra được một bước đó hay không thôi. Nếu như không muốn cái danh tiếng này, vậy thì phải hoàn toàn từ bỏ, còn nếu như muốn thì đương nhiên sẽ có người đồng ý giúp đỡ anh ta.
Tôi nói xong lập tức quay người, bởi vì lão Yên bên kia đang hối thúc, tôi cũng không nên trì hoãn tiếp nữa.
“Trường An…” Ai ngờ tôi vừa mới quay người, tiếng của Vân Thất ở sau lưng đã truyền tới.
Anh ta chầm chậm nhìn sang tôi, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thế hệ trước của nhà họ Lưu rất đông, luôn có một ít dị loại, cậu không cần phải nhìn nhận vấn đề quá nghiêm túc.”
Tôi cũng không quay người lại, chỉ im lặng gật nhẹ đầu. Đây đã là giới hạn mà anh ta có thể nói cho tôi biết, hay là nói cái mà anh ta biết cũng không đủ cặn kẽ, có hỏi tiếp thì cũng không có ý nghĩa.
Nhưng người của nhà họ Lưu lại xuất hiện ở Chiêu Lăng, lộ trình tiếp theo sợ là tôi cần phải lưu ý nhiều hơn rồi!
Một đường trời đi lên chỉ nứt ra cỡ một dấu chân, có thể bỏ vào không sai biệt lắm nửa bàn chân, từ chỗ này đi lên là một chuyện phiền phức. Lão Yên đã bảo nhóm đoàn trường Lâm lấy thang mây ra, dựa theo dấu chân đi lên.
Thang mây là thứ chuyên dùng để đối phó với vách núi, nhưng do xách theo không tiện nên bình thường chúng tôi đều không cần. Hơn nữa nhân số của chúng tôi ít, trên mình mỗi người đều có một chút công phu.
Mặc dù giáo sư Hứa hơi yếu nhưng do đã trải qua nhiều trường hợp như vậy nên cũng đã luyện được lòng can đảm, vì vậy chúng tôi xách theo thì cũng có thể đi lên.
Thang mây có thể kéo dài vô hạn, chỉ cần mấy người chúng tôi mỗi người vác ở trên lưng một chút, lúc lên đến đỉnh lại nối thêm là được, ứng phó với một đường trời dạng này đúng là không quá thuận lợi!
Vì tay phải của tôi đang bị thương nên tôi đành phải đi theo sau lưng Nha Tử, trèo một tay đi lên. Nha Tử thỉnh thoảng cúi đầu xuống xem tình trạng của tôi, tôi buồn cười bảo anh ta tự mình bò đi, đừng có chân trong chân ngoài.
Anh ta cười hề hề: “Nếu cậu có chuyện thì gọi một tiếng.”
“Anh bò đi, đằng sau còn nhiều người như vậy, tôi không té chết được đâu.” Tôi cố gắng kiểm soát hơi thở, mặc dù cơ thể tôi khỏe mạnh nhưng tay phải hoàn toàn không dùng đến, trên người còn có vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, dựa vào một cái tay leo lên thang mây quả thật hơi khó khăn.
Tôi lại cắn răng không lên tiếng, lúc này kỵ nhất là dao động lòng quân. Mấy người chúng tôi tâm lý mạnh mẽ không sao, nhưng đám người của đoàn trưởng Lâm đến cùng vẫn không thể so với chúng tôi những kẻ hằng năm đều lăn lộn ở trong mộ được.
Trên mặt ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ loại đường trời này, vì vậy nhất thiết phải bảo đảm ổn định tâm trạng cho họ!