Chương 951 Lan Đình Tập Tự
****9:
Ban đầu Nha Tử leo rất nhanh, nhưng không biết là do chiếu cố tôi hay là lý do gì khác, sau đó anh ta đã từ từ thả chậm tốc độ.
“Thêm thang mây!” Nha Tử hô lên một câu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà anh ta đã đi lên đến đỉnh, lấy ở trong ba lô ra một đoạn trực tiếp buộc chặt lên trên cùng, sau đó duỗi tay ra phía sau.
Tôi lấy ở trong ba lô ra đưa cho anh ta, đoàn trưởng Lâm ở đằng sau cũng lấy ra, cứ thế mỗi người đưa một cái, theo Nha Tử leo lên, rất nhanh đã leo đến chỗ rẽ của đường trời.
Nha Tử soạt một cái leo lên, bóng lưng biến mất ở chỗ cua quẹo.
“Nha Tử?”
Tôi gọi một tiếng, anh ta không có đáp lại. Tôi cắn răng tăng tốc độ lên, lúc tôi leo tới một đoạn cuối cùng thì Nha Tử đột nhiên ló đầu ra. Tôi hoảng sợ thoáng cái trượt tay, lập tức ngã xuống mấy bậc thang, may mà đoàn trưởng Lâm ở đằng sau đã kéo tôi lại.
Giọng tôi không vui nói: “Anh có biết người hù người sẽ hù chết người không hả?”
Nha Tử cười hì hì, không thèm để ý nói: “Cậu còn có thể bị hù chết được sao? Thôi nào, mau lên đây xem thử đi, quá chừng luôn.”
Anh ta nói xong chìa tay kéo tôi đi lên. Tôi còn chưa kịp nghỉ xả hơi đã bị hoa mắt bởi cảnh tượng trước mắt, tim đập loạn nhịp. sao cái sạn đạo(*) này giống hệt như cái trước đó vậy?
(**)Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, không khí trong trẻo lạnh lẽo từ dưới đáy vách đá xông lên, lạnh đến nỗi tôi liên tục rùng mình.
Nếu như không phải tôi biết vị trí không đúng, cái sạn đạo này cũng nhiều hơn cái trước đây một số ván gỗ thì tôi thật sự cho rằng mình đã đi lượn quanh một vòng rồi quay về lại chỗ cũ.
“Đây… đây là có chuyện gì?” Tôi thở hổn hển mấy hơi, thật vất vả mới khôi phục lại như cũ, gấp gáp hỏi.
Cái đường trời này nối liền với sân thượng của vách núi, sân thượng nối liền với sạn đạo, mà phần cuối sạn đạo lại thấp thoáng có dạng một cái cửa vào sơn động. Tôi từ từ đi tới gần sân thượng nhìn lại gặp sạn đạo bên dưới, chỉ thấy bên dưới mây mù lượn quanh là một cái triền núi.
Triền núi…
Tôi hào hứng vỗ đùi, lập tức quay đầu lại hô to, bảo đám lão Yên tranh thủ thời gian đi lên. Nhưng cũng không cần tôi gọi, sau khi đoàn trưởng Lâm đi lên thì những người khác dưới sự lôi kéo của anh ta cũng leo lên hết, đang có mặt ở chỗ này.
Sân thượng vốn cũng không rộng lắm nhất thời đầy người.
Chúng tôi chen chúc nhau ở cùng một chỗ, cũng không dám có cử động mạnh, rất sợ hơi không chú ý sẽ chen những người khác xuống dưới.
“Cách ông đây ra, đây là chỗ nào?” Đoàn trưởng Lâm chầm chậm đi lên đằng trước mấy bước, cũng không dám nhìn xuống dưới, rất là khiếp sợ.
Lão Yên đứng ở trước nhất, mắt đầy vẻ thán phục: “Kiệt tác, kiệt tác!”
Đúng là kiệt tác, chính giữa vòng qua vòng lại, lại còn ẩn giấu đường đi trong mây mù lượn quanh. Cái này còn hữu hiệu hơn bất kỳ cơ quan nào, thiết kế sạn đạo như vậy đã có thể loại bỏ được một làn sóng trộm mộ lớn.
Kẻ gian trộm mộ đều mê tiền, tuy nói người chết vì tiền chim chết vì ăn, nhưng đối diện với loại địa phương nguy hiểm này, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc mà khăng khăng muốn tụ tập đi lên. Dù sao có nhiều tiền hơn nữa mà không có mạng để xài thì cũng uổng công.
Đại Đầu đã sợ đến nhũn cả chân, mặt mày mếu máo nói: “Đoàn trưởng, cái này, cái này tôi không dám…”
Đoàn trưởng Lâm đá một cước lên trên mông anh ta, phê bình: “Có gì mà không dám hả, không phải chỉ là một cái sạn đạo thôi sao, mẹ nó ở trên chiến trường đầu trâu mặt ngựa gì mà chưa từng gặp qua chứ, còn sợ cái thứ đồ chơi này, tất cả giữ vững tinh thần cho ông đây!”
Đại Đầu khóc không ra nước mắt, mặc dù tôi đồng tình với anh ta nhưng cũng biết anh ta nhất định phải đi theo qua, bằng không một mình anh ta ở lại nơi này thì còn nguy hiểm hơn.
Thế nên tôi mới giơ tay phải lên, cười ha ha nói với anh ta: “Anh xem tôi ngay cả tay còn không có đây này, không phải cũng leo lên rồi đó sao, nhiều người như vậy, anh sợ cái gì chứ?”
Đại Đầu nhìn tôi một chút rồi lại nhìn đoàn trưởng Lâm, rõ ràng là dáng vẻ giận mà không dám nói gì.
“Lão Yên, sao rồi?” Tôi cười cười, quay đầu lại hỏi lão Yên.
Lão Yên hút một điếu thuốc, chỉ chỉ cái sạn đạo dưới đáy, hỏi nhỏ: “Cậu có nắm chắc không?”
Tôi khẽ lắc đầu, nói thật thì tôi thực sự không có bao nhiêu nắm chắc. Dưới này là vách đá vạn trượng, mặc dù trên bề mặt cái sạn đạo này lót ván gỗ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra ván gỗ đã mục nát đến không chịu nổi, cơ bản là không giữ vững được bao lâu, cuối cùng lại sẽ gian nan tiến về phía trước trên dây xích sắt.
Tôi nhìn mấy người mà đoàn trưởng Lâm dẫn tới ở phía sau, thân thủ của bọn họ rất tốt, tố chất tâm lý cũng tương đối tốt hơn người bình thường. Nhưng mà cái sạn đạo này trông có vẻ không ngắn, dù là với bọn họ hay với chúng tôi đều là thách thức rất lớn.
“Lão Lâm, cậu thấy thế nào?” Lão Yên dập tắt điếu thuốc ném vào vách núi, trầm giọng hỏi đoàn trưởng Lâm.