Chương 952 Lan Đình Tập Tự
Đoàn trưởng Lâm khoát tay chặn lại, vô cùng sảng khoái: “Sợ cái gì, kẻ sợ chết đều không phải là người của lão Lâm tôi!”
“Tốt!”
Lão Miêu dẫn đầu hét lớn một tiếng, những người còn lại đều đi theo tiếng hét, chỉ có Đại Đầu là kêu lên một tiếng bất mãn, vẻ sợ hãi trên mặt dù cho đã được nén xuống thật sâu nhưng cũng vô cùng rõ ràng.
Những người còn lại cũng không vì Đại Đầu hoảng sợ mà bị làm sao, bởi vì bọn họ đều biết chứng sợ độ cao của Đại Đầu.
Lão Yên cười lớn một tiếng, nói: “Đã vậy mọi người đều mặc trang bị vào đi, chúng ta tranh thủ thời gian khởi hành.”
Tôi được Nha Tử giúp buộc dây cáp lên, buộc chặt vào túi rút bên hông, tay trái cầm móc treo có thể móc lên trên sạn đạo, chờ lão Yên ra hiệu lệnh.
Lần này do lão Yên xung phong đi đầu, Nha Tử bảo vệ giáo sư Hứa đi theo sau lưng ông ấy, kế đó là đoàn trưởng Lâm dẫn theo mấy anh em của anh ta, tôi thì đi theo cuối cùng áp trận.
Đương nhiên, phần lớn là do tốc độ của tôi nhanh không nổi, trong khi áp trận cũng không cần phải có áp lực gì.
Lão Yên đứng trên sạn đạo, móc móc treo lên trên dây xích sạn đạo. Lúc sắp sửa khởi hành, tấm ván gỗ dưới chân đột nhiên gãy mất, cả người ông ấy hơi chao đảo, lập tức té xuống dưới đáy vực. Tôi hốt hoảng đi lên phía trước một bước, mới nhớ ra móc treo của ông ấy đã móc vào rồi, bấy giờ mới thu bước chân lại.
Lão Yên ở bên dưới khẽ đung đưa, với tay giữ chặt dây xích sau đó mới trèo lên, vững vàng đứng ở trên sạn đạo.
Tôi hoảng hồn thở ra một hơi, nhìn Nha Tử đỡ giáo sư Hứa đứng lên sạn đạo an toàn xong rồi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Kế đó là đoàn trưởng Lâm và mấy người cấp dưới của anh ta, Đại Đầu siết chặt cánh tay lão Miêu, run cầm cập đi đến gần sạn đạo, có làm sao cũng không dám đi qua.
Kết quả anh ta bị đoàn trưởng Lâm túm một phát lôi lên, trong lúc anh ta đang hô to gọi nhỏ thì đoàn trưởng Lâm đã tay chân lạnh lẹ móc móc treo của anh ta lên trên đường cáp treo.
Đoàn trưởng Lâm cũng là người miệng cứng lòng mềm, trên thực tế anh ta rất quan tâm đến Đại Đầu, gần như là móc móc treo của mình ở bên cạnh Đại Đầu, như vậy thì Đại Đầu có thể trượt về phía trước từng chút một ở kế bên anh ta.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi lên, cũng đã đi về phía trước một khoảng cách ngắn rồi, tôi mới đi lên sạn đạo lắt lẻo!
Mặc dù tôi không sợ độ cao nhưng cũng không dám nhìn xuống dưới đáy. Trời vừa tờ mờ sáng, bên dưới còn chưa phải rất sáng tỏ, nhìn vào lạnh lẽo tối tăm, luôn cảm thấy có dã thú ăn thịt người ẩn nấp ở bên dưới.
Sạn đạo lắc lư đong đưa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng la hét hoảng sợ, tay vịn dây sắt của tôi cũng sẽ lắc lư theo tiếng la, thật là chấn động lòng người.
“A!”
Đột nhiên, một vị quân nhân cao gầy ở cách tôi hai người đau đớn hét thảm một tiếng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy anh ta bị treo ngược lên trên dây xích.
Xung quanh không có một người nào kéo anh ta, thậm chí còn kéo dãn khoảng cách ra với anh ta. Trong lúc nhất thời trên sạn đạo loạn thành một nồi cháo.
“Các người mau đứng ra một người đến giữ giúp anh ta đi!” Tôi đột nhiên hét lên một câu.
Nhưng tất cả mọi người đều không có động tĩnh, tôi thì lại không có cách nào vượt qua được, gấp đến mức rống to. Người này rõ ràng là không trèo lên được, hơn nữa móc treo ở trên dây xích của anh ta còn phát ra tiếng ma sát cực lớn, thậm chí còn có tia lửa bắn ra. Tiếng hét thê thương kia đi liền với tiếng vọng cộng hưởng vang lên.
Tôi giận dữ sốt ruột mắng bọn họ mắt thấy đồng bạn chết mà không cứu, nhưng chợt phát hiện tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn chằm chằm tôi một cách kỳ lạ.
Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến cả người run rẩy, không hiểu nên mới hỏi bọn họ bị làm sao vậy.
“Cậu tự nhìn đi… anh ta có còn là người nữa không?” Trên mặt đoàn trưởng Lâm vừa có vẻ không nỡ vừa có vẻ sợ hãi, rất phức tạp.
Trong khi anh ta nói chuyện, vị quân nhân té lộn nhào kia vừa vặn quay mặt lại.
Thịt trên mặt đã mất ráo, ở nơi đó chỉ có xương sọ, nhưng anh ta vẫn còn đang rên la, trông rất là đáng sợ.
Mặc dù bộ quân trang vẫn còn ở trên người anh ta, nhưng nhìn vào lại khô quắt xẹp lép. Tôi thầm chấn động, cả người anh ta cũng chỉ còn lại có mỗi bộ xương thôi sao?
Nỗi sợ hãi lan tràn trên sạn đạo, tất cả mọi người đều không dám cử động, cứ thế dán mắt nhìn vào người quân nhân này, thậm chí còn từ từ lùi ra sau.
“Quỷ, nhất định là có quỷ!” Đột nhiên, một quân nhân trong đó lui về phía sau, đâm thẳng lên trên người tôi.
Tay trái tôi đang vịn đường cáp treo, tay phải lại không thể nhúc nhích, đành phải chịu đựng như thế. Nhưng anh ta vẫn như cũ không dừng lại, vừa hô to có quỷ vừa đụng tôi lui về sau.
Tôi vội vàng quát anh ta: “Đừng hoảng, còn hoảng nữa sẽ rơi xuống đó!”
“Rơi xuống… khà khà rơi xuống.” Người này đột nhiên giống như bị thần kinh cười rộ lên. Tôi bị anh ta cười đến cảm thấy quái dị, hỏi anh ta cười cái gì. Anh ta lại quay lưng về phía tôi không nói tiếng nào, chỉ liên tục cười quái gở.