Chương 953 Lan Đình Tập Tự
Ngay lúc này, tôi đột nhiên có loại cảm giác lạ, giống như cái người đang dựa vào trên người tôi này… hình như cả người đang co lại.
“Mau tránh ra!” Đoàn trưởng Lâm hoảng sợ rống lên một câu. Tôi trong nháy mắt lạnh buốt cả người, tay trái bám vào đường cáp treo thật chặt, nhấc chân phải lên nhẫn tâm đá một cước lên trên người anh ta.
“Khà khà…”
Cùng lúc chân tôi đá lên trên người anh ta, anh ta đột nhiên nghiêng đầu qua, nhìn tôi cười khà khà. Nụ cười quỷ dị treo trên đầu lâu khiến cho tâm lý tôi trong nháy mắt sụp đổ.
Nhưng dầu gì cuối cùng cũng đã ổn định, lúc anh ta đánh tới tôi đã dứt khoát thả tay ra, treo ở trên đường cáp treo.
Anh ta vồ hụt, trượt chân một cái. Tôi nghe được tiếng răng rắc vô cùng rõ ràng, sau đó anh ta lập tức treo ở nơi đó giống như quân nhân đầu tiên ngã lộn nhào, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương, thỉnh thoảng còn cười lên hai tiếng quỷ dị.
Cả người tôi lạnh toát, sức nặng toàn thân dồn hết lên trên tay trái đang treo, gân xanh lộ rõ trong không khí, hết sức dữ tợn.
Bên cạnh tôi không có ai, bọn họ cũng không dám đi tới, một tay không đủ để chống leo lên trên. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sức lực của tôi cũng nhanh bị hao hết, đến lúc đó cho dù không té thẳng xuống thì cũng sẽ treo ở chỗ này từ từ bị tiêu hao đến chết.
Đương nhiên, cái mà tôi để tâm nhiều hơn chính là thứ đồ chơi đó đến cùng là cái quỷ gì?
Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, người lại vô duyên vô cớ biến thành xương trắng.
****0:
"Trường An!" Giọng nói lo lắng của lão Yên truyền tới, sau đó dây xích lay động một hồi, rõ ràng là ông ấy muốn đi tới.
Tôi lập tức hét lớn một tiếng: “Đừng tới đây, tôi không sao!”
Bây giờ nguy hiểm còn chưa biết, ông ấy mà tới tám mươi phần trăm là sẽ xảy ra chuyện. Dầu gì bây giờ tôi vẫn còn có thể trụ được, không đến nỗi cần phải cứu viện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng kêu thảm thiết thê lương của hai người ngã lộn nhào xuống từ từ nhỏ đi, cho đến khi biến mất gần như không còn.
Đám người trên dây xích cũng không dám nói lời nào, trong phút chốc chỉ nghe được tiếng gió xào xạc bên dưới vách đá, phảng phất như là đang khiêu khích.
Hít!
Gương mặt tôi đỏ lên, cánh tay bị kéo ra một vết nứt. Tôi ngầm có chút tuyệt vọng, nếu như gân cốt của cánh tay này cũng bị thương thì tiếp theo sợ là cả hai cánh tay tôi đều bị phế hết.
Nhưng tôi không dám lên tiếng, tôi sợ đám lão Yên kích động lên sẽ đi tới cứu tôi, sau đó cứ như vậy không còn.
Nhưng tôi cũng biết cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, nếu như tôi còn không đi lên thì cho dù cuối cùng được cứu, chỉ sợ cũng sẽ là một kẻ tàn phế.
Phải làm sao đây…
Tôi nhắm mắt lại, không để cho cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng đến mình, não bộ cấp tốc xoay chuyển.
Khoảng chừng mười giây sau, tôi đột nhiên mở to mắt, lớn tiếng gọi: “Côn Bố!”
Trước đó bởi vì anh ta đang chăm sóc cho Vân Thất nên tôi luôn cho rằng anh ta không có theo tới, nhưng mới vừa rồi tôi nghe được tiếng cổ trùng vỗ cánh rất nhẹ. Tiếng động kia cực kỳ nhỏ, nếu không phải tôi nhắm mắt lại, loại bỏ suy nghĩ linh tinh lộn xộn trong đầu thì tôi cũng hoàn toàn không có cách nào nghe được.
Anh ta đang ở đâu?
Có phải còn đang ở trên sân thượng hay không?
Tôi nghiêng người cố gắng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào, trên sân thượng trống rỗng, nhưng tiếng cổ trùng vẫn còn ở xung quanh như cũ.
Không đúng, tuy tôi là người đi cuối cùng, nhưng cũng đã ở cách sân thượng gần mười mét, sao tiếng cổ trùng lại ở xung quanh?
Côn Bố đang ở đâu điều khiển cổ trùng?
Tôi cố gắng tĩnh tâm lại, từ từ nhìn ra xung quanh, ngoài bản thân hai ngọn núi nối liền sạn đạo ra thì hoàn toàn không có nơi nào khác có thể ẩn náu được, không thể nào là bên khác, chỉ có thể là sân thượng thôi.
“Côn Bố, con mẹ nó anh đang ở đâu, còn không tới nữa thì ông đây sẽ mất mạng đấy!” Tôi cuống quýt rống lên một câu, nhưng không nghe được bất kỳ tiếng vọng lại nào, chỉ có tiếng gió thổi qua bên tai.
Tim tôi đập thình thịch, nếu tiếng động này không phải cổ trùng thì sao?
“Lão Yên, là côn trùng, là côn trùng, mọi người mau bịt miệng mũi lại, mau!” Đầu óc tôi khẽ chuyển, lớn tiếng cảnh báo.
Hai người kia chết một cách kỳ lạ, bây giờ lại còn nghe được tiếng côn trùng vỗ cánh. Tôi híp mắt, nhìn lại cái đầu của bộ xương khô cách tôi gần nhất, chỉ thấy một con côn trùng màu trắng to bằng nửa cái móng tay đang bám vào vị trí lỗ mũi anh ta.
Tôi gào xong câu này lập tức ngậm miệng, nhưng mũi lại không có cách nào bịt được. Tôi khẩn trương nhìn con côn trùng kia, lập tức thấy nó từ vị trí lỗ mũi cái xác bay lên, lảo đảo bay về hướng của tôi.
Tôi nuốt nước miếng một cái, nó cách tôi cùng lắm chỉ có một mét, vừa đảo mắt một cái đã tới phụ cận. Tôi lắc lư thân mình tránh nó, nhưng nó lại di chuyển vòng xung quanh tôi. Tôi nhanh chóng tiêu hao hết sức lực, đành phải bất lực nhìn nó chui vào lỗ mũi của tôi.
Ngay lúc này, trên tay truyền tới một luồng lực, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Nha Tử đang nắm lấy tay trái của tôi liều mạng kéo tôi đi lên. Tay trái tôi nới lỏng, sức lực cả người ngay lập tức đặt lên trên tay phải, cố gắng nhấc lên bịt mũi lại trước khi côn trùng xông vào.