Chương 954 Lan Đình Tập Tự
Sau đó đoàn trưởng Lâm cũng lắc lư chạy tới, phối hợp với Nha Tử kéo tôi đi lên. Mất khoảng chừng một phút, tôi cuối cùng đã đặt mông ngồi trên tấm ván gỗ mục nát. Cho dù ván gỗ kẽo cà kẽo kẹt thì tôi cũng không để ý, chỉ có mừng rỡ sống sót sau tai nạn!
Sau khi tinh thần mừng rỡ qua đi chính là đau đớn kéo tới, tay trái của tôi dùng sức quá độ, cũng đã bị thương đến gân cốt, trong lúc nhất thời chỉ có thể rũ xuống bên người.
Bởi vì sự đe dọa của côn trùng, chúng tôi ai cũng im lặng. Nha Tử không nói hai lời đã cõng tôi lên, tôi thật sự không có sức để từ chối. Vả lại tôi thật sự cũng không có cách nào dựa vào chính mình đi qua sạn đạo, vẫn phải đi theo anh ta.
Động tác của anh ta khiến cho sạn đạo lắc lư một hồi. Mấy người bị dọa sợ đến mặt mày tái mét nhưng không có ai dám mở miệng nói chuyện. Lộ trình tiếp theo chúng tôi đi rất chậm, cũng rất ngột ngạt, mãi cho đến khi người cuối cùng xuôi theo sạn đạo đứng trên bệ đỡ trước cửa sơn động, chúng tôi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hình như con côn trùng đó không qua được.” Tôi thả lớp áo vòng quanh mũi miệng xuống, con côn trùng màu trắng giống như hạt gạo đó đang lơ lửng ở chỗ cách cửa hang một mét, nhưng đúng là không dám tiến tới.
Tôi vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên sạn đạo kia đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc nguyên bộ đồ đen, chính là Côn Bố!
Tôi tức muốn hộc máu, lúc này anh ta xuất hiện còn không phải là gây rối sao?
“Côn…”
Tôi lập tức mở miệng muốn nhắc nhở, Côn Bố lại đột nhiên dùng tay ra hiệu, ý là không cần lên tiếng. Rồi sau đó anh ta đột nhiên lộn xuống một cái, cả người cứ thế ngã lộn nhào móc lên trên dây xích.
Tâm trạng tôi đột nhiên căng thẳng lên, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?
Ước chừng nửa phút đồng hồ, anh ta vẫn không có động tĩnh gì. Tôi đã gấp đến mức muốn chạy tới xem, lão Yên nắm tôi kéo lại, ra hiệu cho tôi cẩn thận quan sát. Tôi nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy Côn Bố cứ thế lộn nhào tới, trông rất điêu luyện.
Sao làm được vậy?
Tôi nhìn mà trố mắt nghẹn họng, vẻ mặt lão Yên lại nghiêm túc lên, giống như Côn Bố đã làm ra chuyện gì trái với quy định của 701.
Côn Bố đi qua hai bộ xương khô kia, móc ở trong ngực ra một cái bình màu đen, đổ một chút chất lỏng sềnh sệch ở bên trong ra. Khoảng chừng không đến nửa phút, hai cái xác này cứ thế biến mất không thấy…
Vành mắt đoàn trưởng Lâm đỏ ửng, một người lính khác ở bên cạnh vô cùng kích động: “Anh ta, sao anh ta có thể như vậy!”
“Bằng không thì sao? Thường xuyên phơi gió phơi mưa, thậm chí còn có sâu kiến cắn xé, liên tục treo ở chỗ này thủng trăm ngàn lỗ sao?” Lão Yên bình thản hỏi.
Vành mắt tất cả mọi người đỏ ửng khi nghe câu này của ông ấy. Lúc này chỉ vừa mới xuất phát, vậy mà mấy người đoàn trưởng Lâm dẫn theo cũng chỉ còn lại lão Miêu, Đại Đầu và ba binh sĩ khác hiện đang mặt mày ngơ ngác…
Đại Đầu ngồi xổm ở bên cạnh, hận không thể nôn hết đồ trong dạ dày ra, một lúc lâu sau anh ta mới khàn giọng hỏi: “Đoàn trưởng, chúng ta như vậy có đáng giá không?”
Lần đầu tiên đoàn trưởng Lâm không có la mắng anh ta mà chỉ khẽ lau mắt, nói: “Không có gì mà không đáng giá, trước khi lên đường không phải các người đều biết rồi sao? Cửu tử nhất sinh, hãy nghĩ tới các anh em trong đoàn một chút rồi lại nghĩ tới các anh em đang trú đóng ở biên cương một chút, các người sẽ biết có đáng giá hay không.”
Đại Đầu không nói gì, ánh mắt đã từ từ thay đổi. Anh ta đứng thẳng người, u oán nhìn chằm chằm lão Yên: “Ông nhất định phải cho chúng tôi thứ tương xứng, bằng không tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ông.”
“Đại Đầu, nói gì thế hả!” Đoàn trưởng Lâm đột nhiên rống lên một câu.
Lão Yên đau lòng phất phất tay áo, ra hiệu không sao, sau đó cũng nghiêm túc nói: “Yên tâm, lần này sau khi rời khỏi đây, những gì các người xứng đáng có được một phần cũng sẽ không thiếu.”
Lão Yên có cái năng lực này, mặc dù đoàn trưởng Lâm không thích thái độ nói chuyện của Đại Đầu, nhưng rõ ràng cũng vui vẻ nhướng mày, xoa xoa tay lẩm bẩm mấy câu, đơn giản chính là: Nếu đã như vậy, cho dù bọn họ có góp mạng lại ở chỗ này cũng đánh giá.
Côn Bố làm vậy một hồi rồi mới đi tới, anh ta xoay người một cái, một tay chống lên trên sân thượng đứng dậy đi lên.
“Côn Bố, cậu…”
“Lão Yên, Vân Thất có mấy lời bảo tôi chuyển cho Trường An!”
Lão Yên đang ở ranh giới nổi giận, nhưng Côn Bố lại nhẹ nhàng ngắt lời ông ấy, ánh mắt chăm chú nhìn tới chỗ của tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến hoảng sợ, hỏi anh ta nói cái gì. Nhưng anh ta không lên tiếng, trong nháy mắt đám lão Yên đã hiểu ý của anh ta, lui thẳng qua một bên.
Lúc này Côn Bố mới hạ thấp giọng, nhẹ giọng nói một câu khiến cho huyết dịch cả người tôi đều sôi trào lên…
“Hắc Tinh Linh, nơi vẫn lạc, ngọc rồng ra, huyền châu hiện.”
****1:
Huyền châu...
Trong đầu tôi giờ đây chỉ toàn là hai chữ này, tôi còn nhớ trong "Tinh Quan Yếu Quyết" đã nhiều lần nhắc tới viên ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu là vật làm tin của Hắc Linh Tinh Quan.
Lúc ấy tôi cũng không quá quan tâm đến vật này, vì nó cũng giống như quỷ vậy, có nhiều người nói, nhưng ít người thấy. Mấy đời hậu bối nhà họ Lưu cũng chưa có ai từng thấy tận mắt thứ này, nghe nói nó đã sớm thất lạc, nhưng cụ thể lúc nào, rồi rơi vào tay ai thì cũng chẳng ai hay.