Chương 955 Lan Đình Tập Tự
Hơn nữa, viên ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu này không giống với bùa Mô Kim của Mô Kim hiệu uý, tuy cũng là một loại tín vật nhưng bùa Mô Kim còn rất nhiều, chỉ cần đạt được danh hiệu Mô Kim hiệu uý thì đều có thể có được bùa Mô Kim. Tuy từ xưa tới nay đã có rất nhiều bùa Mô Kim bị thất lạc, trên đời cũng chẳng còn lại bao nhiêu nhưng ít ra cũng không phải chỉ còn một cái.
Còn với ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu thì lại khác, trên đời này chỉ còn một cái và cũng là thứ tượng trưng cho thân phận của Hắc Linh Tinh Quan.
Từ trước đến nay, nhà họ Lưu luôn được coi là gia tộc lớn, mặc dù dựa vào việc trộm mộ để làm giàu nhưng địa vị được phân biệt rất nghiêm ngặt. Nhiều người trong tộc ở cấp bậc thấp, cả đời chỉ có thể phục vụ cho người ở cấp bậc trên mà thôi, mỗi lần có thể chia được đồ vật đều vô cùng hữu hạn.
Mà danh hiệu Hắc Linh Tinh Quan, bao gồm ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu đều tượng trưng cho cấp bậc. Danh hiệu này chỉ ban cho cao thủ có thể mang đến thật nhiều lợi ích cho nhà họ Lưu, mà ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu thì chỉ dành cho người xuất sắc nhất.
Người có được huyền châu, người đó chính là tộc trưởng!
Tôi kích động nhìn về phía Côn bố, anh ta lý giải những lời này cũng không có sâu sắc giống như tôi, cho nên anh ta chỉ nhìn về phía tôi gật gật đầu, cũng không nói gì khác, xoay người liền hướng về phía lão Yên để bẩm báo lại tình hình.
Trừ việc này ra, anh ta còn mang đến một tin tức lớn, tin tức này đối với chúng tôi mà nói là một tin tức xấu……
Chính là nhóm bộ đội lưu lại bên ngoài Chiêu Lăng đã phát hiện ra một nhóm người thần bí đang tiến đến gần Chiêu Lăng, hơn nữa tốc độ còn vô cùng nhanh, nhìn dáng vẻ của họ hình như rất quen thuộc với Chiêu Lăng, với tốc độ này rất nhanh thôi sẽ tiếp cận chúng tôi.
"Là người nào?" Sắc mặt lão Yên nghiêm túc, nhưng nhìn dáng vẻ kia có lẽ ông ấy cũng đã rõ ngọn nguồn.
Quả nhiên, Côn Bố khẽ nói: "Là William, dựa theo tiếng bước chân thì có không ít người, trong đó người đứng đầu là một tên đội mũ tay cầm gậy chống."
Côn Bố vừa nói xong thì vẻ mặt lão Yên liền trở nên xám ngoét, đoàn trưởng Lâm lúc nãy còn đang đứng ở cửa hang quan sát thì lúc này vẻ mặt cũng đã bình tĩnh lại.
Những chuyện có liên quan đến William thì lão Yên đều đã nói qua, ở nơi đóng quân vẫn còn một nhóm cảnh sát vũ trang ở lại để khi nhóm người này đi lên sẽ thông báo cho chúng tôi, nhưng tin tức này lại được truyền tới bởi đồn trú đóng ở bên ngoài Chiêu Lăng, đằng sau sự việc này chắc hẳn có rất nhiều uẩn khúc...
Nhóm của đoàn trưởng Lâm đến sớm hơn hai ngày, nếu lúc đó William đã đến thì với tốc độ của họ không thể đi sau chúng tôi được. Vậy chỉ có thể giải thích rằng họ đến ngay sau nhóm của đoàn trưởng Lâm nhưng trên đường lại tránh được phòng tuyến thứ nhất.
"Không phải vậy, tháp canh có phạm vi quan sát mười cây số, có thể nhìn bao quát tất cả các con đường ở núi Cửu Vĩ, làm cách nào mà bọn họ có thể tránh đi chứ?" Đoàn trưởng Lâm ngờ vực.
Lão Yên thở ra một hơi: "William quỷ kế đa đoan, nếu gã muốn tránh được tháp canh thì nhất định sẽ tìm ra cách. Lão Lâm, cậu truyền tin về doanh trại, tôi sợ rằng rất có thể ở đó đã xảy ra chuyện."
"Ý ông là sao? Gã dám làm gì quân nhân của đất nước chúng ta sao?" Đoàn trưởng Lâm trợn tròn mắt.
Lão Yên không nói chỉ liếc anh ta một cái, đoàn trưởng Lâm lập tức tắt ngóm, lấy bộ đàm từ trong túi ra gọi về doanh trại. Tiếng tít tít liên tục khiến sắc mặt anh ta kém đi, đầu dây bên kia không có ai đáp lại.
Gương mặt đoàn trưởng Lâm đanh lại, lão Miêu cùng những người khác ở bên cạnh sắc mặt cũng không tốt.
"Đoàn trưởng, tôi muốn quay về xem tình hình thế nào." Một người đứng bên cạnh lão Miêu đột nhiên chào kiểu quân đội với đoàn trưởng Lâm, khi chuẩn bị xoay người đi thì bị anh ta kéo lại.
Đoàn trưởng Lâm mặt mày tối sầm hét: "Con mẹ nó, một mình cậu về thì có ích gì chứ? Cả doanh trại nhất định đã gặp chuyện nguy hiểm, mẹ nó, ông đây không cần biết gã là người nước nào, dám động vào quân nhân của Trung Quốc thì cũng đừng nghĩ đến việc có thể chạy khỏi biên giới."
Sau khi anh ta gào xong thì cũng trở nên bình tĩnh lại, hỏi lão Yên thông tin về William.
Thấy sự tình đã đến nước này, lão Yên cũng không mập mờ nữa mà kể hết ngọn ngành. Lúc trước không nói ra là bởi vì cảm thấy không cần thiết, dù gì cũng đang trong lãnh thổ Trung Quốc vì thế ông ấy không nghĩ William lại có gan ra tay.
Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, đoàn trưởng Lâm cũng không cần phải tự doạ mình như thế vì ở doanh trại có tường cao và tháp canh. Dù cho William nắm trong tay đội lính đánh thuê tài giỏi đi chăng nữa thì cũng khó mà nhanh chóng đánh bại, các anh em trong doanh nhất định sẽ tìm cách rút lui trước.
Thế nhưng đoàn trưởng Lâm lại lập tức lắc đầu phủ định.
"Các cậu ấy là lính của tôi nên tôi hiểu rõ, chỉ cần một người còn sống thì sẽ không bỏ bộ đàm mà chạy đi." Giọng của anh ta khản đặc, giống như không chịu đựng được.
Tôi không nói gì thêm, những quy định này tôi cũng hiểu vì bên trong bộ đàm có rất nhiều bí mật, nếu gặp phải tập kích, chỉ cần có người còn sống thì nhất định sẽ không bỏ lại bộ đàm mà chạy trốn một mình. Vì vậy suy đoán của anh ta không hề sai, có chăng là do tôi không muốn thừa nhận.