← Quay lại trang sách

Chương 956 Lan Đình Tập Tự

Trong doanh trại ít nhất cũng khoảng chừng mấy chục người, thêm nữa bên trong còn có những dụng cụ hậu cần khác, thế nên nếu bị đánh chiếm thì tổn thất không hề nhỏ.

"Lập tức liên lạc với đội ở Chiêu Lăng, nói bọn họ phân một tiểu đội trở về doanh trại xem thử tình hình, những người còn lại thì rút lui xuống bên dưới thiên điện.

Lần này William rất có thể là đi theo chúng ta tới đây, chỉ cần họ có thể né tránh thì sẽ không có chuyện gì. Ngoài ra xin phép quân khu địa phương, nói rõ tình hình đang hết sức khẩn cấp, toàn bộ Chiêu Lăng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, một con ruồi cũng không cho chạy thoát." Lão Yên cắn răng phân phó.

Đoàn trưởng Lâm vừa nghe liền hiểu không thể đợi được nữa, nếu doanh trại thật sự xảy ra chuyện thì những đồng đội ở khu bên ngoài chắc chắn sẽ gặp chuyện, nếu không thông báo rút lui trước có thể sẽ khiến toàn quân bị diệt.

"Mẹ nó, từ lúc ông đây cầm quân tới hôm nay chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy." Đoàn trưởng Lâm sau khi thu xếp chuyện ở bên ngoài xong thì nỗi giận đấm mạnh vào đống đá.

Lão Yên an ủi anh ta vài câu, bảo anh ta bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với bên ngoài sau đó thì quay đầu về phía Côn Bố.

"Lão Yên, bây giờ không phải là thời điểm nói ra điều đó." Côn Bố dường như đoán trước được điều lão Yên sắp nói nên đã nhanh miệng đón đầu.

Lão Yên bị anh ta làm cho tức giận, cười nhạt: "Giờ không phải thời điểm thì còn là lúc nào, chờ chết rồi mới nói sao?”

Lời này rất nghiêm trọng, tôi bất ngờ nhìn lão Yên, không hiểu vì sao ông ấy lại tức giận như vậy. Từ sau khi Côn Bố leo dây cáp đến thì gương mặt ông ấy đã trở nên xấu đi, nếu không phải tin tức mà Côn Bố đem tới quá chấn động thì có lẽ ông ấy đã sớm gây khó dễ cho anh ta rồi.

Côn Bố vẫn không thể hiện cảm xúc gì, nhưng cũng không ngăn cản lão Yên nữa, ông ấy trầm giọng: "Côn Bố, không được coi thường mạng sống của chính mình, cậu đừng quên ai là người đã cứu mạng cậu."

Sắc mặt Côn Bố bỗng nhiên thay đổi, anh ta nhìn lão Yên, lạnh lùng tỏ ý không muốn ông ấy nhắc lại.

Nhưng lão Yên lại đột nhiên bùng nổ, không nể mặt nói lớn: "Không muốn nhắc lại ư? Không muốn nhắc thì chuyện đó chưa từng xảy ra sao? Cậu cũng lớn rồi, làm sao nào, một người hai người đều cho rằng chỉ cần hi sinh thì sẽ trả hết cho 701 sao?"

****2:

Sắc mặt Côn Bố thay đổi, sau đó dần dần trở lại không cảm xúc như bình thường. Anh ta ngẩn người, hiếm khi thấy anh ta dùng giọng yếu ớt như thế nói rằng đã hiểu, vừa rồi là tình thế khẩn cấp nên anh ta mới không kiêng dè như vậy.

Lão Yên nghe thế càng tức giận hơn, dừng một chút rồi lại điên cuồng hét lớn.

Giờ đây tôi mới biết nguyên do là bởi vì Côn Bố vừa dùng phương pháp dùng cổ trùng để khống chế thân thể của mình, mặc dù anh ta có nắm chắc tuyệt đối với cổ trùng nhưng bên dưới là vách đá cao ngất, chỉ cần một chút bất cẩn mà rơi xuống thì có thể mất mạng như chơi.

Cũng khó trách lão Yên tức giận như thế, người có lúc trượt chân, ngựa có lúc mất vó, huống chi thân thể Côn Bố từ sau lần đổi máu đã thay đổi rất nhiều, nếu như thật sự sơ sẩy thì chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta rơi xuống.

Ngay cả tôi sau khi nghe được chuyện này cũng cảm thấy Côn Bố quả thật quá lỗ mãng rồi.

Nhưng anh ta cũng đã nhận sai vì thế lão Yên cũng không nói thêm gì nữa, dù sao nhóm người của đoàn trưởng Lâm cũng đang ở đây, cũng phải để lại mặt mũi cho anh ta.

Trong lúc chúng tôi đang xảy ra tranh chấp thì đoàn trưởng Lâm đã liên lạc được với Vân Thất người còn đang ở dưới thiên điện, nói với anh ta trước tiên mang theo người tìm nơi để rút lui, rồi khôi phục một số cơ quan có thể sửa được ở thiên điện, cái nào không thể sửa thì cũng cố gắng tìm cách sửa, tóm lại không thể để đám người kia chiếm được tiện nghi gì.

Lão Yên gãi cằm, sắc mặt quỷ dị, nói nếu không phải chiếc cầu treo này rất có thể là đường lui, thì biện pháp tốt nhất chính là phá luôn cây cầu treo này.

Tôi buồn cười đẩy ông ấy một cái, nói với ông ấy chớ có nói chuyện hoang đường như vậy, sao có thể phá cầu treo được chứ? Không đến vạn bất đắc dĩ thì vẫn nên giữ nó lại, từ ngàn năm trước đã xây dựng được một cầu treo trên không như thế này thật sự rất có giá trị lịch sử.

"Trường An nói không sai, lão Yên ông không nên phí phạm của trời như thế." Giáo sư Hứa cười nói, ông ấy luôn đứng ở bên cạnh cầu treo, nghiên cứu cách xây dựng nó, nãy giờ cũng không tham gia nhiều vào cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, chỉ sau khi nghe lão Yên nói muốn phá huỷ cầu treo thì mới phản bác một câu.

Đoàn trưởng Lâm không chịu được chúng tôi cứ chậm chạp như thế, nên đã nói nếu muốn phá thì nhanh lên chút, còn không thì cũng nhanh chân đi tiếp. Không thì sẽ bị đám người kia đuổi kịp.

Lão Yên bất đắc dĩ buông tay, sau đó từ bỏ việc phá huỷ cầu treo, xoay người nhìn về phía cái hang không có gì đặc biệt dưới nắng ban mai kia.

Cái hang này được đặt ở vị trí vô cùng khéo léo, chỉ có thể từ phía cầu treo này mới có thể nhìn thấy, những hướng khác nhìn tới chỉ có thể thấy vách đá thẳng đứng, rất khó mà tưởng tượng ra nơi đây còn có một cái hang như vậy.