← Quay lại trang sách

Chương 957 Lan Đình Tập Tự

Cẩn thận chút, cái hang này có thể chính là lăng mộ, sau khi tiến vào cần phải chú ý không nên khiến đồ vật bên trong trở nên lộn xộn." Lão Yên dặn dò.

Nha Tử dẫn đầu bước vào hang động, anh ta vẫn luôn đeo kính râm thế mà hoàn toàn không bị cảnh vật tối thui trước mắt ảnh hưởng tầm nhìn. Thế nên để anh ta đi đầu là hợp lý, đoàn trưởng Lâm đi theo phía sau, anh ta cầm súng trên tay với dáng vẻ vô cùng lo lắng.

Lão Miêu dẫn Đại Đầu cùng những đồng đội khác bao bọc xung quanh giáo sư Hứa rồi đi vào, tôi cùng lão Yên và Côn Bố là những người đi vào cuối cùng.

"Trường An, vừa nãy Côn Bố nói gì với cậu vậy?" Lão Yên đột nhiên mở miệng nói.

Côn Bố đi ngay phía trước tôi khoảng chừng nửa mét, vì vậy anh ta hiển nhiên nghe được câu hỏi của lão Yên. Tôi thấy anh ta thoáng ngẩn ra, nhưng sau đó làm như không có chuyện gì lại tiếp tục đi về phía trước.

"Ông biết chuyện của ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu không?" Tôi không lừa ông ấy, mới vừa nãy Côn Bố tránh đi, chủ yếu là tránh người của đoàn trưởng Lâm chứ không phải chúng tôi.

Thân phận của tôi là con cháu nhà họ Lưu, sự tồn tại của "Tinh Quan Yếu Quyết" đối với bọn họ cũng không phải là bí mật gì.

Nhưng phản ứng của Côn Bố lại có chút kỳ quái, như thể không hy vọng lão Yên biết vậy.

Lão Yên có chút sững sốt, một hồi lâu mới cười khổ nói vẫn là để cậu biết được rồi, vốn dĩ là còn muốn lừa thêm ít lâu.

Có ý gì?

Lão Yên đưa tay lấy một món đồ ở trước ngực, nói nếu tôi đã biết rồi thì không cần lừa gạt nữa.

Tôi nhìn chằm chằm món đồ đó, một lúc sau mới đưa tay nhận lấy, nhìn lão Yên có chút khó hiểu. Đây là quyển sách nhỏ cô Tứ đưa cho tôi mà lão Yên đã tìm lý do để tịch thu. Cho đến bây giờ tôi cũng không biết bên trong viết gì, nhưng theo ý của lão Yên chẳng nhẽ nó có liên quan đến viên huyền châu kia?

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn cậu biết sớm như vậy, ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu đối với nhà họ Lưu vẫn là một truyền thuyết có ít người từng nhìn thấy nó, vậy nên rốt cuộc vật này có tồn tại hay không cũng không chắc." Lão Yên thở dài.

Tôi mơ hồ gật đầu, trên tay không ngừng lật cuốn sách của cô Tứ. Cuốn sách đó chỉ có mấy tờ, nhưng mới chỉ đọc qua một lần mà trong lòng tôi đã nổi sóng.

Nếu như những điều lúc trước Vân Thất nhắc nhở vẫn còn chút khó hiểu, thì cô Tứ đã trực tiếp phá vỡ bức màn này! Cô ấy nói rất rõ ràng lần này đi Chiêu Lăng nhất định sẽ xuất hiện ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu vì vậy tôi phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đọc đi đọc lại nhiều lần, sau đó tôi mới cất quyển sách vào trong ngực. Tôi không trách lão Yên đã giấu điều này vì thật sự muốn có được ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu rất khó khăn, phải lấy máu của con cháu nhà họ Lưu để tế lễ, nhưng với số lượng bao nhiêu thì vẫn chưa xác định được.

Lần cuối cùng được ghi chép lại là phải dùng một nửa lượng máu trong người của một cao thủ trong nhà họ Lưu có biệt danh là "Hạc trắng chín mạng" Lưu Trường Phong, thế nhưng vẫn không thể lấy được ngọc Bắc Đẩu.

Vậy nên lão Yên mới không dám nói với tôi, sợ tôi bởi vì ngọc Bắc Đẩu mà không để ý đến tính mạng của mình.

Mà thật ra sự lo lắng của ông ấy cũng không sai, sau khi tin tức của ngọc Bắc Đẩu được Vân Thất và cô Tứ xác định, máu cả người tôi đã sôi trào, nếu ở Chiêu Lăng mà gặp phải ngọc Bắc Đẩu thì tôi đương nhiên sẽ liều mạng để lấy được nó cho dù bằng cách nào đi chăng nữa.

"Trường An, cậu..." Lão Yên cảm nhận được cảm xúc của tôi thay đổi, có chút lo lắng.

Sắc mặt tôi nghiêm nghị: "Lão Yên, nếu thật sự có thì tôi sẽ không từ bỏ, nhưng ông yên tâm, tôi cũng sẽ không lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa."

"Được, cậu hãy nhớ lời hứa của mình." Lão Yên nhìn tôi, cũng không khuyên nữa, đoán chừng cũng không biết phải khuyên như thế nào.

Tôi theo chân của nhóm người lão Yên tiến về phía trước, trong đầu cũng đã bắt đầu hình dung về hình dáng của ngọc Bắc Đẩu, hình dung được một nửa thì tôi ngẩn người ra, nghiên đầu nhìn lão Yên hỏi: "Ngọc rồng đâu rồi?"

Mới vừa nãy, lúc chúng tôi đi lên thì tôi cũng không thấy được ngọc rồng, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng theo lời của Vân Thất thì nếu như tôi muốn lấy được ngọc Bắc Đẩu thì ngọc rồng rất có thể là đầu mối quan trọng.

Sắc mặt lão Yên cổ quái, tôi lại thúc giục thì ông ấy mới thở dài lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp có khắc hoa văn rồng rồi đưa cho tôi.

Cảm giác lạnh lẽo dường như không còn rõ ràng như trước, tôi mở ra thì nhìn thấy ngọc rồng vẫn còn nằm ở bên trong.

Tôi cười: "Đám người William không có viên ngọc rồng này có phải sẽ không vào được đây?"

"Không vào được là tốt nhất, sợ là bọn họ còn có chiêu khác." Lão Yên không đồng tình với cách nói của tôi, ông ấy lo lắng William sẽ hành động vào lúc người ta sơ hở, không ngờ tới.

Tôi gật đầu qua loa, rồi cầm hộp bỏ vào trong ngực, sự kích động trong lòng mới giảm bớt một ít.

"Thầy trò hai người ở đằng sau chậm chạp làm gì thế?" Đoàn trưởng Lâm ở phía trước gào xuống, lão Yên trực tiếp hét trở lại, nói anh ta lớn như vậy rồi mà lỗ tai còn mọc rễ, tiếp tục đi đi đừng có mà nói nhảm.