Chương 958 Lan Đình Tập Tự
Đoàn trưởng Lâm cười ha hả trả đũa lão Yên, nói rõ ràng hai người bọn tôi đang bí mật nói gì đó, bị phát hiện còn muốn trách ngược lại anh ta.
"Được rồi, được rồi, cái miệng của cậu thật là, già rồi rồi mà cũng không buông tha cho người khác. Đi nhanh lên, nhìn có vẻ cũng sắp tới rồi." Lão Yên nâng đèn pin rọi về phía trước, một mảng tối mịt không thấy rõ, nhưng nhìn thời gian ước chừng cũng sắp đến.
"Mau, tới đây xem này!" Vào lúc này, Nha Tử đi đằng trước đột nhiên cao giọng kêu lên, nghe vậy chúng tôi vội vàng chạy đến.
****3:
Lúc này Nha Từ cùng giáo sư Hứa đang nghiên cứu một pho tượng đá, còn đám người đoàn trưởng Lâm ở phía sau thì đang kéo ra một khoảng cách, duy trì tư thế cảnh giác.
Còn về Côn Bố, sắc mặt anh ta ngày càng kỳ quái, nhìn bức tượng mà như đang nhìn xuyên qua một người nào đó.
Đầu tiên tôi nhìn lướt qua họ một lượt sau đó mới bắt đầu quan sát pho tượng đá.
Tượng đá này vô cùng quái dị, cũng khó trách làm Nha Tử giật mình. Nó có chiều cao ngang tầm tôi, đầu cúi thấp gần như song song với vai, hai tay giơ thẳng lên, chỉ thẳng vào chúng tôi, chân đứng thẳng. Ngũ quan được khắc không tinh tế, cả tai mũi miệng đều là tuỳ tiện tạc, nhưng đôi mắt lại được khắc vô cùng giống thật, con ngươi màu đen phối hợp với tròng mắt trắng nhìn cực kỳ sống động.
Rốt cuộc đây là gì?
Sau khi nhìn qua trong lòng tôi tự nhiên nghĩ đến những lời này, mặc dù biết nó là tượng đá nhưng sau khi xem xong thì lại không tin nó thật sự chỉ là một pho tượng.
"Đây, đây không phải là cương thi sao?" Đại Đầu đột nhiên kêu lên.
Tôi nghiên đầu nhìn anh ta, vẻ mặt anh ta có chút sợ hãi nhưng càng nhiều hơn là sửng sốt. Nói rằng anh ta đã từng thấy một ghi chép về cương thi, trừ đầu không cúi thấp ra thì những thứ khác dường như đều giống như đúc.
Lão Yên lắc đầu, nói không đúng, ánh mắt của cương thi sẽ không giống như con người.
Ông ấy nghiêm túc nói, nhưng không ngờ những lời này lại dẫn tới náo động lớn! Đầu tiên là Đại Đầu lùi lại mấy bước, a a vài tiếng nhưng không nói nên lời, tiếp theo là đoàn trưởng Lâm nhìn lão Yên với vẻ trách cứ.
Trong lúc lão Yên còn chưa kịp phản ứng, một người trong số họ đã la lớn: "Thật sự có cương thi sao?"
Lúc này ông ấy mới kịp phản ứng mà giải thích: "Không phải, tôi cũng chỉ đọc được trong ghi chép mà thôi."
Người binh lính vừa rống to hồn còn chưa kịp tỉnh đã vỗ ngực một cái, nói là hù chết anh ta rồi. Nhưng Đại Đầu lại nghi ngờ nhìn lão Yên, tất nhiên là anh ta không tin lời giải thích này của ông ấy.
Lão Yên nhún vai, tôi buồn cười nhìn ông ấy, chuyện này khó mà tránh khỏi, ở cùng một chỗ với những người này đôi khi chúng tôi cũng khó tránh được mà lỡ lời.
"Đừng có chọc cười nữa, lão Yên, ông nhìn bức tượng này giống thái giám không?" Giáo sư Hứa ngẩng đầu, đẩy mắt kính lên, nhìn lão Yên tỏ vẻ cần giúp đỡ.
Không, cũng không thể nói là giúp đỡ được, mà là thật sự không hiểu, ông ấy không hiểu chỉ là một tượng đá thái giám sao lại quỷ dị như vậy?
Lão Yên cũng không để ý tới đoàn trưởng Lâm đang nhỏ giọng lầm bầm nói không nên phát biểu bậy bạ, mà trực tiếp đẩy mọi người ra đứng bên cạnh giáo sư Hứa, nghiêm túc quan sát hồi lâu rồi mới gật đầu: "Chắc vậy, ông nhìn nửa người dưới của pho tượng đi rõ ràng là thiếu đi một chút."
Tôi trợn mắt, phó tượng kia phía dưới chỉ được tạc một cái quần, ông ấy sao có thể nhìn ra là thiếu cái gì được chứ?
Nhưng giáo sư Hứa lại thật sự nghiêm túc quan sát nơi đó, sau đó lại quỷ dị nhìn đến chỗ đám đàn ông, rồi gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, nếu theo đường kẻ này thì có vẻ phải chếch lên một chút, chứ không phải thẳng tắp xuống như vậy."
Tôi nghe lão Yên cùng giáo sư Hứa thảo luận ở nơi đó có phải là thiếu đi một chút hay không thì chỉ có thể kính nể tinh thần của họ. Sắc mặt của những người khác ít nhiều có chút quái dị, đoàn trưởng Lâm thì lại cười lúng túng, đấm vào bả vai lão Yên kêu ông ấy đừng bàn chuyện đó nữa, chỉ là một bức tượng đá thôi đi qua là được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian.
Lão Yên liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu không hiểu hả? Mỗi một nơi dẫn đến lăng mộ đều có thể là cơ quan, cẩn thận một chút không bao giờ thừa."
"Được được được, các ông cẩn thận chút, còn tôi dẫn bọn họ đi trước đây." Đoàn trưởng Lâm giận dỗi nói.
Lão Yên cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, đoàn trưởng Lâm vẫy tay dẫn đám người lão Miêu đi lên phía trước.
Lúc này tôi mới chú ý đến một chi tiết, đó là lúc đoàn trưởng Lâm muốn đi qua tượng đá thì đột nhiên mắt của Côn Bố sáng lên nhìn chằm chằm vào động tác của đoàn trưởng Lâm.
"Ôi chao không đúng, lão Yên, có phải ông định lừa tôi để làm vật thử ngiệm cho ông không? Tôi không đi, ông nghiên cứu ra được thứ gì chưa? Con đường phía sau không biết còn dài bao nhiêu đâu." Đoàn trưởng Lâm vừa nhấc chân lên chuẩn bị đi thì đột nhiên rụt trở lại.
Ánh mắt Côn Bố nhất thời tối lại, sau đó giấu đầu hở đuôi đi đến bên cạnh nhìn, đúng lúc chạm trúng ánh nhìn nghi ngờ của tôi, không ngờ anh ta lại quay đầu đi.
Sự nghi ngờ của tôi ngày càng thêm sâu hơn, từ lúc anh ta thấy tượng đá thì ánh mắt đã có gì đó không đúng rồi, hiện tại lại càng thêm kỳ quái!