← Quay lại trang sách

Chương 959 Lan Đình Tập Tự

Ở bên này còn chưa nghĩ ra điều gì thì bên kia lão Yên đã lên tiếng, chỉ là giọng ông ấy có chút nặng nề, không giống như đang đùa giỡn: "Không dài, đoạn đường phía sau không còn dài nữa đâu."

Ồ?

Ánh mắt thăm dò của tôi từ Côn Bố chuyển sang nhìn lão Yên, đường đến lăng mộ không còn dài thì đáng ra phải vui mừng mới đúng chứ? Sao ông ấy lại có dáng vẻ nghiêm trọng như vậy.

"Đây không phải là một thái giám." Giáo sư Hứa tiếp lời lão Yên, chậm rãi khoác tay lên tượng đá, nhẹ nhàng sờ, biểu cảm mang theo chút đồng tình cùng với khinh thường, vô cùng phức tạp.

Giáo sư Hứa chậm rãi giải thích, nói pho tượng kia là một nghi thức cúng tế thời cổ đại dùng thay thế cho người sống. Đường Thái Tông một đời anh minh vì thế sau khi chết cũng không theo quy chế tuẫn táng cũ mà lựa chọn dùng tượng đá thay thế người sống để chôn cùng.

Nghe nói vào lúc chôn cất đã có rất nhiều tượng đá to nhỏ các loại được chôn cùng trong hố bồi táng, đặt ở bên phải lẫn bên trái của Thái Tông, nhưng chỉ có một tượng đá khác với những cái còn lại.

Tượng đá đó đã được đặt ở lối vào lăng mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu để đại diện cho bản thân Thái Tông. Bởi vì hai vợ chồng không thể hợp táng, vì thế ông ấy đã dùng cách này để ở bên cạnh Hoàng hậu.

Tôi nghe xong thì lập tức choáng váng, tượng đá quái dị cuối thấp đầu này là Đường Thái Tông ư?

Những pho tượng Hoàng đế các triều đại khi khai quật không phải đều cao lớn dũng mãnh sao, có ai muốn pho tượng của mình trở thành dáng vẻ một tiểu thái giám a dua nịnh hót như vậy chứ?

Hơn nữa tôi cũng có chút hiểu biết về lịch sử thời Đường, không phải Đường Thái Tông là người mở đầu cho việc Đế Hậu hợp táng sao? Vậy sao giáo sư Hứa lại nói hai vị này không phải hợp táng.

Giáo sư Hứa thở dài, nói trong lịch sử có ghi lại tình cảm của Đường Thái Tông đối với Trưởng Tôn hoàng hậu là một lòng một dạ, thậm chí còn sẵn lòng cùng Trưởng Tôn hoàng hậu hợp táng nhưng lễ tiết thời ấy không cho phép, vì vậy mà ông ấy cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cuối cùng tìm một ngọn núi có phong thuỷ tốt như núi Cửu Vĩ để cùng Trưởng Tôn hoàng hậu chôn ở hai đỉnh núi liền nhau, như vậy cũng có thể xem là hợp táng.

Vì bảo vệ Trưởng Tôn hoàng hậu nên Đường Thái Tông đã cố ý sai người tạc một bức tượng đá hình người đặt ở trước mộ.

"Nói đùa hả? Ai mà dám tạc ra bức tượng có hình dạng này, không sợ bị Hoàng đế chém đầu à?" Nha Tử không tin hỏi.

Nói thật thì tôi cũng không tin, ai không muốn sống nữa mà làm ra bức tượng của Hoàng đế với hình dạng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thậm chí còn để người đời sau nghi ngờ không biết có phải là thái giám không cơ chứ?

****4:

Giáo sư Hứa sờ tượng đá lần nữa rồi giải thích, thật ra vì tình cảm giữa Đường Thái Tông và Trưởng Tôn hoàng hậu vô cùng tốt nhưng Hoàng đế còn bận rộn việc nước, khiến cho Hoàng hậu phải chờ đợi mỏi mòn nơi khuê phòng. Vì vậy ông ấy cảm thấy có lỗi với Hoàng hậu thế nên mới cố ý tạc tượng của mình xấu đi, còn thêm dáng vẻ như một thái giám vừa có ý nghĩa một lòng một dạ bảo vệ Trưởng Tôn hoàng hậu, vừa không mang theo ý nghĩa nào khác, chỉ muốn đem lại niềm vui cho Trưởng Tôn hoàng hậu.

Đây là suy nghĩ gì vậy chứ?

Tôi nghe ông ấy giải thích xong càng mông lung hơn, gì mà không mang theo ý khác, chẳng phải vẫn muốn Trưởng Tôn hoàng hậu một mình cô đơn ở khuê phòng sao?

Những người khác cũng chẳng hiểu, giáo sư Hứa cảm khái nói một Hoàng đế vĩ đại như thế, chúng tôi sao có thể hiểu được, có lẽ trong thâm tâm của ông ấy cảm thấy không nên khinh nhờn Trưởng Tôn hoàng hậu.

Tôi cảm thấy hơi quái dị, mặc dù tôi luôn cho rằng cô Tứ cao quý không thể với tới, nhưng đôi khi cũng khó lòng mà không nghĩ tới một số chuyện ướt át kia.

Cho nên tôi cảm thấy nếu thật sự thích một người thì trong lòng căn bản không thể không có một chút suy nghĩ về mặt đó, thêm nữa khi còn sống ở phương diện đó đã hổ thẹn với người ấy thì vì sao khi chết còn phải làm chuyện như thế này?

Phải chăng giống như giáo sư Hứa đã nói, suy nghĩ của đế vương không phải ai cũng hiểu được.

"Đi thôi, nếu tượng đá đã xuất hiện thì có lẽ phía sau chính là mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu, mộ của Hoàng hậu gần với mộ của Thái Tông vì thế chúng ta sắp tới được mục tiêu rồi..." Lão Yên hút thuốc, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Ngược lại thì tôi có chút bình thản, thật lòng mà nói đối với nhiệm vụ lần này tôi đã không còn nhiệt huyết như trước nữa. Nếu không phải còn có gia tộc William đang kích thích tôi, tôi thực sự khó mà hăng hái nỗi.

Dẫu sao trước khi gặp lão Yên, đến cả chữ tôi còn không biết hết, nhiều nhất là chỉ có thể đọc hiểu được một ít sách do trước đây cha tôi đã từng chỉ dạy. Thậm chí đến bản chữ mẫu "Lan Đình tập tự" tôi còn không hiểu hết được, cũng không thể hiểu vì sao lại có thể đả động đến thế lực ngoại quốc, cùng với việc nhất định phải lấy về cho bằng được.

"Trường An, cậu vẫn phải cố gắng nâng cao khả năng đọc viết của mình." Nghe xong lời nói của tôi, giáo sư Hứa vừa đi theo đám người lão Yên đi về phía trước vừa lắc đầu, nói nếu với tu dưỡng của tôi về sau thực sự tiếp nhận vị trí của lão Yên, sợ là muốn phí phạm của trời.