Chương 960 Lan Đình Tập Tự
Tôi hơi xấu hổ, nói rằng tôi đang có gắng học tập, nhưng để giỏi lên không phải là chuyện ngày một ngày hai, sau này nhất định sẽ tốt lên.
Giáo sư Hứa cười ha hả, nói không sao đâu, mặc dù Nha Tử ngoài miệng chẳng bao giờ kiêng nể, nhìn không đáng tin cậy lắm, nhưng nỗ lực rèn luyện về sau cũng không hề kém cạnh ông ấy, sau này nhất định có thể hỗ trợ tôi.
Nha Tử nhìn về phía tôi giơ tay lên: "Yên tâm, có anh ở đây rồi."
Tôi trợn nắt nhìn anh ta, sau đó nhắm mắt đi theo sau mọi người tiến về phía trước, lúc đi qua tượng đá không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại nhìn nó lần nữa, sau đó cảm thấy kỳ lạ mà lẩm bẩm: ánh mắt của bức tượng đá này vừa nãy là như thế này sao?
Đôi mắt này dường như mới liếc nhìn chúng tôi thì phải?
"Lão Yên!" Tôi đột nhiên kêu lên, lão Yên quay đầu hỏi tôi sao thế, tôi vừa muốn nói thì phát hiện ánh mắt của tượng đá không chút thay đổi, lập tức bị cứng họng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chẳng lẽ tôi xuất hiện ảo giác?
Không thể nào, thứ nhất tôi không mệt mỏi, thứ hai cũng không có suy nghĩ miên man, vậy tại sao lại xuất hiện ảo giác?
"Sao thế, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tượng đá đó vậy?" Lão Yên hỏi lại lần nữa.
Tôi lắc đầu thu lại tầm mắt rồi nói không có gì, chắc là hoa mắt.
Lão Yên nghe xong cũng không để trong lòng, đáp lại một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Riêng tôi đi một bước thì quay đầu nhìn lại bức tượng một lần, trong lòng dâng lên nghi vấn - pho tượng kia thật sự là Đường Thái Tông vì bảo vệ Trưởng Tôn hoàng hậu mà đứng ở nơi này sao?
Tôi lắc đầu, nghĩ hoài cũng không hiểu được, nhưng cũng nghĩ không ra nguyên cớ. Phía trước đã đi ra hang động, trực tiếp chuyển đến một cái hành lang, tôi cũng không suy nghĩ nữa, tập trung ánh mắt nhìn về phía hành lang đó.
Hành lang được thiết kết tinh xảo với chín khúc cua và mười tám ngã rẽ, hai bên tường còn được chạm khắc hình những bông hoa, nơi này trông không khác gì một địa điểm du lịch.
Lúc ở Yến Kinh, Nha Tử từng dẫn tôi đi tham quan những danh lam thắng cảnh có lịch sử lâu đời, hành lang trong đó trông khá giống với hành lang ở nơi này.
"Ở đây có một bài thơ!" Giáo sư Hứa đứng trước một cây trụ có chữ viết của thời Tần, đại khái cũng có thể hiểu được ý nghĩa.
Thượng uyển hoa đào hướng ngày minh, lan khuê diễm thiếp động xuân tình.
Tỉnh thượng tân đào thâu diện sắc, thiềm biên nộn liễu học thân khinh.
Hoa trung lai khứ khán vũ điệp, thụ thượng trường đoạn thính oanh đề.
Lâm hạ hà tu viễn tá vấn, xuất chúng phong lưu cựu hữu danh.
Giáo sư Hứa chậm rãi đọc, nét mặt biểu hiện sự tán thưởng.
Ông ấy nói theo lịch sử ghi lại, đây là bài thơ duy nhất mà Trưởng Tôn hoàng hậu lưu lại. Trong quá khứ Trưởng Tôn hoàng hậu đoan trang phóng khoáng, vừa có thể phụ tá Lý Thế Dân lại vừa có thể ổn định chuyện hậu cung, xứng đáng là quốc mẫu thời Thịnh Đường.
Nhưng bài thơ này cũng đã phần nào lột tả được tâm tư thiếu nữ của người, sự thẹn thùng ẩn chứa vẻ đẹp diễm lệ khiến lòng người xốn xang.
Đáng tiếc bài thơ này lại bị các quan đại thần cho là tác phẩm dâm dục, điều này đã khiến Trưởng Tôn hoàng hậu không còn muốn sáng tác thơ nữa thế nên đời sau chỉ còn giữ lại được mỗi bài thơ này.
"Đúng thật là những lời xuyên tạc..." Giáo sư Hứa đau lòng không thôi, nói thơ của Trưởng Tôn hoàng hậu không chỉ dịu dàng ấm áp mà còn mang theo sự vui tươi, là tác phẩm có giá trị vậy mà lại vì thành kiến của xã hội lúc bấy giờ mà không thể sáng tác nhiều hơn, thật sự là điều đáng tiếc.
Còn đối với tôi, sau khi đọc xong bài thơ cũng chẳng xúc động đến như vậy, chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao nơi này lại có một hành lang?
Giáo sư Hứa đẩy chiếc kính gọng vàng, khẽ nói: "E rằng đây là nơi dùng để cho âm hồn của Trưởng Tôn hoàng hậu tham quan thưởng thức."
"Vị giáo sư này, ông đừng nói những chuyện doạ người như vậy có được không?" Đại Đầu đang khấp khởi vui mừng sờ lên một cây cột, nói anh ta từ khi đi bộ đội đã lâu lắm rồi chưa có đi ra ngoài, chứ đừng nói tới việc tham quan ngắm cảnh, hành lang này nhìn vậy mà khá giống với những nơi du lịch kia.
Bốp!
Đoàn trường Lâm đấm vào đầu anh ta: "Đừng có mà tỏ vẻ nho nhã văn vẻ trước mặt ông đây, ông đây để cậu tới đây cũng không phải để làm những chuyện như thế này, mau suy nghĩ đi, hành lang được xây dựng ở đây mang ý nghĩa gì?"
Đại Đầu xoa đầu, dáng vẻ tội nghiệp, không còn chút dáng vẻ ngạo mạn lúc đầu gặp chúng tôi.
Anh ta sờ một cây trụ, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: "Nếu tôi có một người khiến mình yêu sâu đậm, cô ấy lại chết trước tôi thì tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng để xây cho cô ấy một lăng mộ nguy nga lộng lẫy.
Trưởng Tôn hoàng hậu là Hoàng hậu của một nước, hoàn cảnh sinh hoạt bình thường như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được, cho nên Thái Tông nhất định muốn xây cho người một ngôi mộ giống hệt như tẩm cung, nhưng do lúc đó ngân khố không cho phép vì vậy hành lang này chính là nơi mà Đường Thái Tông ký gửi tâm tư đó, hy vọng có thể cùng người ông yêu du ngoạn."
Tôi nghe xong, tròng mắt cũng trợn ngược, một giây trước còn nói với lão Yên đừng nói chuyện doạ người, bây giờ anh ta còn nói chuyện giật gân hơn.