← Quay lại trang sách

Chương 961 Lan Đình Tập Tự

Thậm chí anh ta còn nhắm mắt lại bước lên hành lang đi vài bước, dáng người ngượng ngùng tựa như một thiếu nữ, miệng còn nói nếu Thái Tông thường xuyên tưởng tượng Trưởng Tôn hoàng hậu dạo chơi trên hành lang này, e rằng cũng có nhiều thêm vài phần thú vui lúc tuổi già.

Bốp!

Lại một âm thanh vang lên, lần này là do lão Miêu gõ để anh ta không làm loạn nữa, còn nói thêm những thứ đó chỉ là đãi ngộ mà một vị Hoàng hậu nên có mà thôi.

"Cậu cho rằng Hoàng hậu là người dân bình thường chắc? Được chôn cất mà ngay cả chăn đệm hay một cỗ quan tài cũng không cần sao? Thời xưa không phải chú trọng chuyện này nhất à, Hoàng đế được chôn cất như thế nào, Hoàng hậu được chôn cất ra làm sao, cái hành lang này nhất định cũng là một phần trong đó." Lão Miêu tự tin nói.

Đại Đầu lại lắc đầu, nói dù có chú trọng như thế nào thì hành lang này không phải là thứ được quy định phải có, giống như cung A Phòng, đều là do trong lòng của Hoàng đế muốn như thế nào mà thôi.

****5:

Tôi nghe xong trong lòng âm thầm gật đầu, Đại Đầu phân tích không tệ, tôi tìm hiểu về chế độ mai táng từ xưa đến nay dựa theo quy chế thì phần lớn mộ của vương hầu khanh tướng cũng không thể xa hoa đến như vậy, chủ yếu là do trong lòng vị đó muốn như thế nào mà thôi.

Phía bên này bọn họ thảo luận khiến cho những người lính còn lại đều sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch, nói rằng nếu nơi đây là để cho người chết thưởng thức thì có phải chúng ta không nên đi lên không? Lỡ như đi một chuyến rồi toi mạng thì sao?

Đoàn trưởng Lâm nhìn đám lính của mình mà hận không thể rèn sắt thành thép, nói bọn họ đều không có tiền đồ. Đây mà là tinh anh do anh ta đào tạo sao, đừng có mà làm ông đây mất hết mặt mũi.

Một trong số những binh lính đó vẻ mặt đưa đám nói: "Không phải là do tụi em không có tiền đồ, nếu như là vác pháo đánh địch thì tụi em đều có thể làm được, nhưng với quỷ thì làm sao mà đánh được đây?"

Đoàn trưởng Lâm bị người lính kia chọc tức đến thở hồng hộc, giơ súng chỉ vào người lính kia nói: "Được rồi, cậu đứng phía ra phía sau cho tôi, nếu không lát nữa quỷ còn chưa xuất hiện cậu đã khiến cho toàn quân dao động."

Người lính đó ủy khuất lui về sau hai bước, sau đó có lẽ ý thức được không đúng nên thử nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng gì liền đi ra phía sau tôi đứng. Dục vọng cầu bảo vệ của anh ta không cần phải rõ ràng như thế, tôi thấy mà đau đầu.

"Bất kể là cho người chết hay là cho người sống, đây chẳng qua chỉ là một cái hành lang không cần kinh ngạc lo sợ như thế, tiếp tục đi thôi." Lão Yên chầm chậm tiến về phía trước, không có chút lo lắng gì về việc nơi này có nguy hiểm hay không.

Đoàn trưởng Lâm rút súng từ bên hông, lấy tay ra hiệu với những người lính kia, sau đó quay người chạy tới bên cạnh lão Yên. Anh ta thấp giọng không biết là đang hỏi chuyện gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ xoa tay của anh ta, tôi cũng hiểu được là đang hỏi về báu vật.

Chúng tôi đi trên hành lang chín khúc cua, mười tám ngã này suốt nửa tiếng, người lính kia luôn một mực đi theo tôi, thỉnh thoảng còn liếc nhìn giống như sợ tôi sẽ đuổi anh ta đi.

Tôi bị anh ta nhìn đến xấu hổ, thấp giọng nói với anh ta cứ đi theo không có chuyện gì đâu, khiến cho anh ta rưng rưng nước mắt cảm kích.

Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, đoàn trưởng Lâm thật sự nghiêm túc sao?

Binh lính dưới trướng anh ta sao ai cũng có lá gan nhỏ như vậy, lúc trước chú Trần dẫn chúng tôi và lão Yên đi, cũng không có người nào kinh sợ đến như vậy, hơn nữa chúng tôi lúc đó chỉ là những người lính vận chuyển ở Tân Cương thôi đấy.

Đoàn trưởng Lâm chắc là cũng đang cảm thấy mất mặt vì thế mà thỉnh thoảng lại quay đầu trừng mắt nhìn về những người lính này, giống như muốn răn đe họ vậy, nhưng vì phải gấp rút lên đường nên không thể làm vậy.

"Đến rồi!"

Đang lúc tôi tò mò quan sát những anh lính mà đoàn trưởng Lâm mang đến này thì giọng của lão Yên từ phía trước đã truyền tới, tôi không để ý đến anh lính ở phía sau nữa mà vội vàng chạy tới, cảnh tượng phía trước khiến tôi trợn tròn hai mắt.

Ngôi mộ này không giống như những ngôi mộ khác vì nó không có cửa, đứng ở phía cuối dãy hành lang có thể nhìn thấy cung điện gồm bốn năm căn phòng, đặc biệt là căn phòng trung tâm lộng lẫy nguy nga tựa như hình ảnh các vì sao đang bao quanh mặt trăng. Không cần nghĩ nữa cũng biết đây là tẩm cung của Trưởng Tôn hoàng hậu.

Tôi kinh ngạc nhìn, mặc dù trên đường tới đây đã gặp phải một chút khó khăn, nhưng so với những chuyện trước kia cứ như thể người chuyên nghiệp gặp phải người tay mơ vậy.

Tìm được mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu vô cùng dễ dàng nhưng kết quả là một con đường không có lối vào, chúng tôi vừa vui mừng vừa không dám tin.

Đây thật sự là mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu sao?

"Trước tiên mọi người chia nhau ra xem thử từng phòng, nghe nói ở tẩm cung của Trưởng Tôn hoàng hậu khi còn sống có một vài căn phòng dành cho cung nữ hoặc là để cho Hoàng hậu du ngoạn, bên trong có lẽ sẽ có những vật phẩm trân quý hiếm thấy của thời nhà Đường."

Giáo sư Hứa phấn khích không kiềm chế được, lão Yên vừa nói xong đã để cho Nha Tử đỡ tới một căn phòng gần đó.