Chương 962 Lan Đình Tập Tự
Tôi buông thõng cánh tay, ung dung thong thả đi đến một căn phòng ở phía bên phải, anh lính nãy giờ đi theo tôi có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn lẽo đẽo theo sau, còn những người khác thì tự phân công đi đến những căn phòng khác.
Chỉ có Côn Bố vẫn đứng ở cuối hành lang, đôi mắt nhìn về phía trung tâm của cung điện to lớn, không biết là đang suy nghĩ điều gì nhưng nhìn thế nào cũng không đúng lắm.
"Côn Bố, cậu sao thế?" Lão Yên cũng phát hiện ra sự kỳ lạ đó thế là để đoàn trưởng Lâm đi vào phòng trước, còn mình thì ở lại cố ý hỏi một câu.
Côn Bố cúi đầu nhìn lão Yên, sau đó nghiêng đầu tiếp tục nhìn về phía trung tâm của cung điện, trên mặt từ từ xuất hiện biểu tình quỷ dị, giọng nói u ám: "Lão Yên, nơi này có gì."
Câu nói đó khiến bước chân của chúng tôi đồng loạt dừng lại, hoảng sợ nhìn bốn phía, nhưng không thấy bất kỳ thứ gì kỳ lạ, ngược lại chính Côn Bố cười lên hai tiếng quỷ dị, chậm rãi chỉ tay về một hướng...
Chúng tôi nhìn theo hướng chỉ của anh ta, đồng thời lùi về sau một bước...
Ở chính giữa cung điện ngay tại nơi cuối cùng của hành lang có một người phụ nữ mặc bộ trang phục cổ quay lưng về phía chúng tôi.
Tôi cam đoan rằng mới vừa lúc nãy tôi không thấy người đó, từ lúc vào cung điện này tôi đã chú ý đến vị trí đó, nhưng lúc đó rõ ràng hoàn toàn trống trơn.
"Là người hay là quỷ?" Đoàn trưởng Lâm can đảm hỏi một câu, nhưng người đàn bà kia vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, dù là người hay là quỷ trước đây tôi từng gặp đều trực tiếp tấn công nhưng loại âm thầm đứng đó không nói lời nào thì đây thật sự là lần đầu gặp, căn bản đoán không ra đó là thứ gì.
Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn chính là phản ứng kỳ quái của Côn Bố, khi nhìn thấy người phụ nữ này anh ta không phải là đang nhắc nhở mà là dùng cách thức quỷ dị nói ra, đúng hơn là hù doạ chúng tôi.
Quả nhiên, lão Yên xụ mặt nói Côn Bố không nên dùng cách như vậy.
"Còn có những người khác ở đây, cậu không biết hù doạ cũng có thể gây chết người hả?" Giọng lão Yên đanh lại, từ lúc đi lên cầu treo đã không vừa lòng với biểu hiện của Côn Bố.
Côn Bố chỉ nhìn ông ấy, anh ta vẫn cứ giữ nụ cười quỷ dị ấy trên mặt. Tôi nháy mắt với lão Yên, sau đó đi tới chỗ của Côn Bố nói là không ai biết đây là gì thì chi bằng chúng tôi cùng đi kiểm tra thử.
Bình thường gặp phải những chuyện như vậy Côn Bố đều sẽ xung phong, hôm nay anh ta không bị thương vì vậy tôi đoán anh ta sẽ không từ chối.
"Cậu tự đi đi."
Ai ngờ Côn Bố chỉ nhấc mí mắt liếc nhìn tôi một cái rồi nói một câu nhẹ bẫng như thế.
Đúng lúc tôi vừa đi đến chỗ anh ta thì bị lời nói đó làm cho bất ngờ, hai mắt trừng lớn nhìn anh ta. Nhưng anh ta không nhìn tôi, thay vào đó dán chặt mắt về phía bóng lưng của người phụ nữ kia, cánh tay đang buông thõng bên người không ngừng cử động.
"Anh nhìn dáng vẻ của tôi như thế này, bây giờ đi qua đó thì cũng chỉ tự tìm cái chết thôi. Anh Côn Bố, tốt xấu gì anh cũng bảo vệ tôi một chút chứ." Tôi gượng cười, khua khua cánh tay còn đang bị băng bó của mình.
Nhưng anh ta vẫn không để ý đến tôi, không ngừng cử động tay, sau đó nở một nụ cười khó hiểu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ kia.
Tôi nén giận trong lòng, từ lúc đu dây cáp xuống anh ta vẫn còn bình thường nhưng ngay khi đến chỗ tượng đá kia thì lại nhìn đám người đoàn trưởng Lâm một cách kỳ lạ, cuối cùng trở nên không bình thường như thế này.
Nếu không phải Trát Tây đã chết thì tôi thật sự nghi ngờ rằng anh ta đã bị đối phương thay thế, nhìn điệu bộ này của anh ta giống y hệt Trát Tây.
"Trường An, cậu đi đi!"
Lão Yên đột nhiên nói, tôi nghiêng đầu nhìn ông ấy, chỉ thấy ông ấy cau mày nhìn chằm chằm Côn Bố rồi vẫy tay về phía tôi. Tôi không hiểu nhìn qua thì vừa hay thấy ông ấy làm ra động tác nghe theo mệnh lệnh.
Ông ấy rất ít dùng tay để ra hiệu như thế này, vì đây có nghĩa là ông ấy đang dùng quyền lực tuyệt đối của chủ nhiệm 701, chỉ cần dùng động tác này thì chúng tôi bắt buộc phải phục tùng.
Điều này khiến tôi càng thêm nghi ngờ, tại sao lại dùng động tác này để ra lệnh cho tôi chỉ để thực hiện một chuyện đơn giản như thế?
Cuối cùng tôi vẫn nghe lời đi đến đó, dù bình thường tôi có to mồm như thế nào thì lúc này nhất định phải làm theo, nếu không làm thì sẽ khiến lão Yên mất hết mặt mũi, mà nghiêm trọng hơn chính là vi phạm lệnh cấm của đơn vị.
Tôi đi tới bên cạnh lão Yên vừa định mở miệng hỏi ông ấy có chuyện gì thì ông ta đột nhiên nhấc tay ấn lên cánh tay phải đang bị thương của tôi, sự việc bất ngờ khiến tôi không kịp đề phòng, ngay lập tức quỳ một chân xuống đất.
"Ông làm gì vậy?" Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ấy, tay phải vừa bị thương chưa kịp lành giờ càng không có hi vọng khỏi. Tôi biết ông ấy làm vậy là đã có suy xét kỹ lưỡng nhưng nếu điều mà ông ấy suy xét phải trả giá bằng cánh tay của tôi thì tôi thật sự không thể nào tiếp thu nổi.
Lão Yên cúi đầu nhìn tôi, sau đó vô cảm nhìn đi chỗ khác, nhưng tay vẫn không thả lõng, hơn nữa còn di chuyển đến cánh tay cùng với sức mạnh càng ngày càng lớn.