← Quay lại trang sách

Chương 963 Lan Đình Tập Tự

Lão Yên..." Đoàn trưởng Lâm không nỡ nhìn.

"Im miệng." Lão Yên hét lên kêu anh ta trở về chỗ cũ, đoàn trưởng Lâm ngậm miệng, nhìn dáng vẻ còn muốn khuyên thêm nhưng cũng không biết khuyên thế nào.

Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống từng giọt từng giọt, cả người tôi đau đến run rẩy nhưng lại không biết phải nói gì. Lão Yên là đang dùng mệnh lệnh tôi không thể phản kháng, đây là tố chất cơ bản nhất của các thành viên trong 701.

"Trường An..."

Không biết qua bao lâu, lão Yên cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của ông ấy nặng nề giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Tôi đây." Tôi cắn răng mở miệng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhìn người phụ nữ kia một cái, người đó vẫn quay lưng về phía chúng tôi, cũng không biết là người hay quỷ nhưng chúng tôi làm ra nhiều tiếng động như thế vậy mà người phụ nữ đó vẫn không có chút phản ứng nào.

Lão Yên khẽ thở dài, rút tay về, sau đó dịu giọng nói: "Được rồi, cậu phải nhớ kỹ khi ở trong mộ ngàn vạn lần đừng xúc động."

Gì chứ? Tôi nghe xong xém chút hộc máu ra ngoài, ông ấy bóp chặt cánh tay tôi suýt chút tàn phế luôn chỉ vì chuyện này?

Thế nhưng lời này nói với tôi có vẻ không thích hợp lắm, theo như lời Nha Tử nói thì trong đội ngũ tôi cũng được tính là chững chạc lắm rồi.

Lão Yên cũng mặc kệ có làm tôi khiếp sợ hay không, ông ấy chỉ đỡ tôi dậy, cũng không giải thích với tôi lời nào, mà là nhìn về phía Côn Bố, đồng thời dùng giọng điệu ra lệnh.

"Cậu đi xem thử thứ kia rốt cuộc là gì." Lão Yên nói.

Lần này Côn Bố không từ chối nữa, nhưng nụ cười quái dị trên mặt anh ta càng ngày càng rõ, vẻ mặt càng thêm vặn vẹo khi đến gần người phụ nữ đó, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta bao giờ, giống như biến thành ma quỷ vậy.

Tôi thở dài, chỉ có thể dùng tay trái cầm dao găm đi theo sau Côn Bố, anh ta dù thấy tôi nhưng vẫn không thèm để ý nữa, tiếp tục duy trì tốc độ của anh ta đi về phía trước.

Tôi đi sau anh ta, lồng ngực đập thình thịch, con dao găm trong tay xoay chuyển mấy lần vẫn không thể xuống tay.

Côn Bố đứng ở phía sau người phụ nữ, còn tôi đứng phía sau anh ta nhìn chằm chằm từng động tác của anh ta.

****6:

Côn Bố tháo chiếc găng tay ra khỏi bàn tay của mình, lộ ra bàn tay đen kịt sau đó thực hiện vài lần động tác giãn cơ rồi đột nhiên nhìn tôi: "Trường An, cậu thử nói xem, vì sao chúng ta lại ở đây?"

"Đương nhiên là vì bảo vật của quốc gia rồi." Tôi hơi sững sốt nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời.

Anh ta gật đầu: "Không sai, chúng ta..."

Phập! Đột nhiên, cánh tay anh ta cắm vào bụng của người phụ nữ đó, máu không có chảy ra nhưng vẫn có tiếng xé rách. Tôi cả người chấn động nhìn chằm chằm anh ta không biết nên nói gì.

"Chúng ta là vì bảo vật quốc gia, nhưng luôn có một số người muốn dùng những thứ đồ tạp nham này để thăm dò chúng ta, đúng là ngu xuẩn!"

Côn Bố hung hăn rút tay ra, sau đó đeo lại bao tay, người "phụ nữ" đó nằm tê liệt. Lúc này tôi mới nhìn rõ đó chỉ là một con khỉ đội lốp người, đúng hơn là một con khỉ đã chết bị trói vào một cái cây và cho mặc quần áo, nhìn từ phía sau sẽ không nhìn thấy gì khác thường.

Giọng của Côn Bố không lớn, hơn nữa chỗ chúng tôi cách khá xa nhóm lão Yên vì thế những lời của anh ta chỉ có tôi nghe được. Tôi bỗng dưng cảm thấy hơi choáng váng, có người dùng thứ này để thăm dò chúng tôi ư?

Không thể nào!

Chúng tôi đều cùng lúc tiến vào, muốn chuẩn bị một thứ như vậy phải tốn rất nhiều thời gian. Nhưng nếu không phải là người trong đội của chúng tôi thì càng không có khả năng, dù sao thì chúng tôi cũng là những người có năng lực tốt nhất rồi, tôi không tin có người có thể đến nơi này trước chúng tôi, lại còn có thể dùng thứ này để thăm dò chúng tôi.

"Là ai?"

Tôi nhìn con khỉ chết nằm trên mặt đất, cả người cảm thấy ớn lạnh, mặc dù không biết thứ này sẽ thăm dò chúng tôi như thế nào nhưng nhìn trạng thái tử vong của con khỉ cùng với cây gậy dùng để trói nó thì có thể xác định thời gian chỉ vừa mới đây mà thôi.

Côn Bố cười lạnh, nói rằng người nào có hành động không giống bình thường nhất thì chính là người đó.

Người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Côn Bố, nhưng ngay sau đó lại thấy không đúng. Nếu như anh ta biết có người đang thăm dò chúng tôi thì những biểu hiện trên đường đi cũng không phải là kỳ lạ, trong trường hợp tôi biết bản thân trung thành như vậy mà còn bị thăm dò thì có lẽ cũng sẽ quái gở như anh ta.

Trừ anh ta ra thì còn ai đây?

Tôi bình tĩnh lại sau đó nhớ lại từng người một, Côn Bố nói như vậy là đã loại trừ đám người của đoàn trưởng Lâm, bởi vì chúng tôi cũng không hiểu biết nhiều về hành vi của bọn họ, tự nhiên cũng nhìn không ra hành vi không hợp với lẽ thường.

Vậy còn lão Yên, giáo sư Hứa, Nha Tử, Toản Địa Thử...

Hành vi của Toản Địa Thử, chúng tôi cũng không biết rõ ràng lắm, nói thật giáo sư Hứa không có bản lĩnh này, vậy chỉ còn lại lão Yên và Nha Tử...

Không thể nghĩ nữa!

Tôi dừng lại, nhìn Côn Bố thấp giọng nói: "Chưa chắc! Không chừng là đám người William, quân đội canh giữ ở bên dưới Chiêu Lăng cũng nói tốc độ của bọn chúng rất nhanh mà. Nếu như bọn chúng tìm được đường khác có khi lại nhanh hơn chúng ta."