← Quay lại trang sách

Chương 964 Lan Đình Tập Tự

Ồ." Côn Bố khẽ cười, không nói thêm gì nữa mà quay đầu rời đi.

Trở lại báo với lão Yên chỉ là một con khỉ sau đó không nói gì nữa, vẻ mặt cũng lạnh lùng trở lại, giống như những chuyện nãy giờ không liên quan đến anh ta.

Tôi không biết nên nói gì, dù thế nào tôi cũng không muốn nghi ngờ lão Yên và Nha Tử vì vậy tôi đã giả bộ không biết gì cả nhìn bọn họ quan sát con khỉ.

"Nó chỉ mới vừa chết."

Toản Địa Thử nhanh chóng kết luận, ông ấy thậm chí còn nằm xuống đất ngửi, sau đó không ngừng cười: "Đúng vậy, là do bị độc chết."

Chết do độc sao?

Toản Địa Thử ừ một tiếng, nói là loại độc bình thường, để đối phó với con khỉ này cũng không cần phải dùng loại độc gì quá tốt, chỉ cần cho vào thức ăn thì chắc chắn bọn chúng sẽ bu vào.

Vì thế mà có rất nhiều kẻ làm ăn bất lương vì bắt khỉ mà bỏ thuốc vào trong đậu phộng, chuối tiêu sau đó đợi bọn nó nhào tới lấy.

"Là ai để một con khỉ ở chỗ này chứ?" Nha Tử đẩy kính, nhấc chân đá vào con khỉ đã chết sau đó lắc đầu nói không đúng, mặc dù con khỉ này mới chết nhưng nhất định là vừa mới được đưa tới đây, trên lông vẫn còn vướng lá cây.

Lá cây rụng khỏi cành chỉ cần một ngày là có thể thay đổi màu sắc, nhìn nó chắc vừa mới rơi xuống chưa được bao lâu.

Lời của Côn Bố quanh quẩn trong đầu tôi, tôi có cảm giác như mình sắp bị dày vò đến phát điên lên rồi. Nhìn lão Yên rồi nhìn Nha Tử, cuối cùng mũi dùi chỉ về phía lão Yên.

Chỉ có ông ấy mới có cơ hội làm điều này...

Trừ Toản Địa Thử ra thì chỉ có ông ấy từng rời khỏi tầm mắt chúng tôi trong thời gian ngắn, hơn nữa ông ấy thật sự có chút khác lạ, vừa nhằm vào Côn Bố lại vừa không để ý đến tình trạng của tôi.

"Thì ra chỉ là một con khỉ, xém chút hù chết tôi." Lão Miêu cười, bên kia Đại Đầu đã lớn giọng hô, nói là ai thất đức như vậy lại để con khỉ ở trong mộ.

Không ai trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng tôi hiểu, có thể bên nhóm đoàn trưởng Lâm cũng có người biết nhưng lại không muốn nói như Côn Bố, rốt cuộc tôi cũng không dám khẳng định.

Lão Yên luôn tín nhiệm chúng tôi, mỗi lần làm nhiệm vụ luôn giao phó tính mạng của mình cho chúng tôi, tôi không tin ông ấy sẽ kiểm tra chúng tôi, có khả năng nhất là ông ấy có điều gì đó khó nói.

"Trường An, cậu nghĩ là ai làm?" Lão Yên đột nhiên hỏi.

"Hả?"

Tôi há to miệng nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cười trừ, nói chắc có người đùa giỡn.

Đương nhiên, đến tôi cũng không tin lời này, sao có thể có người chạy đến Chiêu Lăng chỉ để đùa giỡn chứ, chẳng lẽ là ngại mạng mình quá lớn.

Lão Yên quan sát tôi, tôi bị ông ấy nhìn làm cho sợ hãi cũng may là cuối cùng ông ấy vẫn không nói gì, sau đó ngồi xuống cùng giáo sư Hứa kiểm tra con khỉ kia.

Tôi nhìn Côn Bố, anh ta không nói gì gương mặt lạnh lùng nhìn lão Yên, đôi mắt sắc lạnh tựa như tuyết trong trời đông giá rét.

Tôi không nhìn nữa, không nghĩ nhiều nữa, nhưng cánh tay đau đớn cứ như đang nhắc nhở hành động kỳ quái của lão Yên.

"Sợ bóng sợ gió một hồi, được rồi, đi tới những căn phòng kia kiểm tra thử đi!" Lão Yên đứng dậy đi tới chỗ chúng tôi giao nhiệm vụ.

Toản Địa Thử ngăn ông ấy lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lão Yên thấy vậy thì nhíu mày, Toản Địa Thử hỏi ông ấy có phải đã có kế hoạch gì không.

Lão Yên nghi ngờ hỏi lại? Gương mặt khó hiểu.

Trong lòng tôi cũng hẫng một nhịp, nếu lão Yên thật sự có kế hoạch gì đó không muốn người khác biết thì ông ấy sẽ hỏi ngược trở lại, thậm chí sẽ không có kiên nhẫn. Nhưng ông ấy thoạt nhìn như không biết chuyện gì nhưng biểu tình lại như chuyện gì ông ấy cũng biết.

Quả nhiên sắc mặt của Toản Địa Thử cũng thay đổi, ông ấy muốn nói rồi thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Lão Yên, ông có quá nhiều điều giấu trong lòng, ông nhìn xung quanh mình xem có người nào khiến ông không tin tưởng à?"

Lão Yên không nói gì, đến cả giáo sư Hứa cũng trở nên khẩn trương, nói như thế nào thì trong lúc này cũng không nên xảy ra lục đục nội bộ, đám người William vẫn còn đang nhìn chằm chằm như hổ đói, chúng ta thì đã tự chia rẽ rồi.

"Gã là thứ gì chứ?" Lão Yên mở miệng nói, giọng đầy khinh miệt, như thể William chỉ là một đứa lâu la, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Nhưng tôi biết William vẫn là một cái gai trong lòng ông ấy, không rút ra được thì sớm muộn gì cũng sẽ mưng mủ, cho đến khi nuốt chửng luôn cả con người ông ấy.

"Tất cả đi kiểm tra từng phòng đi." Lão Yên lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lướt qua chúng tôi, lúc này tôi cũng hiểu có dò xét nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là theo kế hoạch cùng với lão Miêu và một người lính khác đi tới căn phòng phía bên phải.

Két...

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rút súng đi vào bên trong, cánh cửa mở toang khung cảnh bên trong căn phòng cũng hiện ra trước mắt.

Đập vào mắt là một tấm bình phong che tầm nhìn của chúng tôi, một bức hoạ mỹ nhân thời nhà Đường với dáng vẻ đầy quyến rũ đang cười đùa được vẽ trên đó.

Tôi chậm rãi bước vào, đi vòng qua bình phong thì thấy một hồ nước trong vắt, trong giây lát đầu óc cũng trở nên tỉnh táo rất nhiều.